Trong Trái Tim Mỗi Người Đều Có Một Chấp Niệm

Chương 1




Thị vệ của ta rất ghét ta, người hắn thích là muội muội của ta Tống Chi Chi.

Bởi vì hắn cho rằng người cứu hắn hồi nhỏ là Tống Chi Chi.

Làm ơn đấy, cái người vai không thể vác, tay không thể xách nặng, yếu ớt như Tống Chi Chi ấy làm sao mà cứu được hắn ta chứ.

Muội ấy chỉ ngồi bên cạnh hắn, khóc huhu một lúc liền trở thành ân nhân cứu mạng với tấm lòng thiện lương của hắn rồi.

Đương nhiên, bọn họ cũng chẳng trách oan cho ta, quả thực là Mạnh Tề thị vệ vì ta nên mới bị rơi xuống nước.

Chỉ vì trong một lần tình cờ ta nghe thấy một nha hoàn nói Mạnh Tề bơi rất giỏi, vì vậy ngày hôm đó ta vô tình đánh rơi cây trâm bạc xuống hồ nước, phản ứng đầu tiên của Mạnh Tề chính là lao xuống hồ vớt nó lên.

Cho dù cây trâm đó không hề giá trị, nhưng lại là món đồ quý báu mà mẫu thân để lại cho ta.

Mạnh Tề không tình nguyện mà lao xuống, nhưng mà sau khi hắn xuống nước ta mới biết rằng hắn căn bản không biết bơi, là một con vịt cạn thực thụ.

Ai có thể hiểu được điều này chứ.

Chẳng trách trước khi lao xuống nước hắn lại trừng mắt với ta, thực sự là có bản lĩnh trừng mắt với ta lại không có bản lĩnh mở miệng nói một câu bản thân không biết bơi sao, đúng là một tên ngốc.

Ta vô cùng tức giận, nhìn thấy hắn dần dần chìm vào trong nước, sợ hắn thực sự bị c.hết đuối ta vừa gọi người tới vừa nhanh chóng nhảy xuống nước cứu hắn.

Ta lấy một hơi dài, cuối cùng cũng kéo được hắn lên bờ, đưa hắn cho một tên thị vệ nào đó, sau đó bởi vì quá sức mà ngất xỉu.

Trước khi hôn mê ta còn nghe thấy tiếng khóc thút thít của Tống Chi Chi, thật sự rất khó chịu.

Suốt ngày khóc lóc.

Cả ngày chỉ biết khóc thôi.

Đợi tới khi ta tỉnh dậy, thì Mạnh Tề đã không xem ta ra gì rồi.

Ta còn nghi ngờ rằng nếu không phải vì gia quy thì có lẽ hắn đã bay ngay tới viện của Tống Chi Chi làm thị vệ cho cô ta rồi.

Giờ đây chỉ có thể ủy khuất trông coi bên cạnh đại tiểu thư tâm địa ác độc này.

Thật là thảm mà.

Nếu như ta không phải là đại tiểu thư, ta cũng sẽ nghĩ như vậy mà thôi.

2.

Ta tên là Tống Việt Việt, là nhi nữ độc nhất của nữ hiệp Việt Dịch Chi nổi danh giang hồ, và là trưởng nữ của Tống thị lang.

Không ai biết được tại sao một nữ hiệp trong giang hồ lại gả cho một ưng khuyển trong triều đình.

Ta cũng không biết. Bởi vì mẫu thân ta mất sớm, vì vậy cho dù ta có tò mò, cũng chẳng có cơ hội mà hỏi.

Rốt cuộc là sớm như nào chứ, nói chính xác, mẫu thân ta ra đi khi hạ sinh ta.

Vì cái nguyên nhân này mà cha ta từ trước tới nay chưa từng ôm ta lấy một lần, ông ấy nghĩ tất cả là tại ta.

Con người ông ấy thực sự rất khó tính, lúc nào cũng thích chụp mũ cho ta, vì vậy lúc nào ta cũng cãi nhau với ông ấy, nhưng chỉ duy nhất chuyện này ta không thể cãi lại ông, bởi vì quả thực nó có liên quan tới ta.

Về chuyện này, ta không thể nói ra được rốt cục là nó có liên quan quái gì tới ta cả.

Nhưng mà sau khi mẫu thân ta từ trần chưa được một tháng, ông ấy liền cưới người mới, rất nhanh đã sinh ra cho ta thêm một muội muội, chính là Tống Chi Chi.

Vì vậy có những lúc ta thật sự không rõ rốt cuộc thì ông ấy có yêu mẫu thân ta không.

Nói không yêu, mà lại vì mẫu thân ta qua đời mà ông ấy không thích ta. Nói yêu, mà nháy mắt đã tươi cười với người mới rồi.

Ta không hiểu nổi.

Tóm lại, những ngày tháng ta sống ở Tống phủ, không hẳn gọi là như ý.

Dù sao cũng là một đứa trẻ không được cha thương yêu lại chẳng có tình thương của mẹ.

Nhưng mà cũng không phải phạm phải đại tội gì cả, cái nên có thì cũng không thiếu, ta chưa từng bị ức hiếp qua.

Lúc 5 tuổi, sau khi được tách ra khỏi vú nuôi, Mạnh Tề chính là thị vệ được giao nhiệm vụ bảo vệ cho ta, hắn cùng tuổi với ta.

Luận về ngoại hình, hắn là người đặc biệt nhất trong đám thị vệ, vô cùng thuận mắt.

||||| Truyện đề cử: Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng |||||

Thậm chí bởi vì khí chất quá đỗi nổi trội, trông còn chẳng giống thị vệ chút nào.

Xét về công phu, nghe nói hắn xuất sắc nhất trong việc luyện võ công, là bất khả chiến bại trong phủ.

Xét về chỉ số thông minh, thôi bỏ đi, không nên thảo luận về thứ không tồn tại.

Đồ ngốc này, đến bây giờ vẫn còn nghĩ rằng là nhị tiểu thư cứu hắn.

Thật muốn c.hết mà.

3.

Nhưng mà Mạnh Tề là một người rất thành thật.

Ngay cả việc ghét ta cũng luôn hết mình, rất để tâm đối với chuyện của ta, cố gắng hoàn thành trách nhiệm của một người thị vệ.

Nếu như chỉ coi hắn là một thị vệ, thì ta chẳng có gì phải nói cả.

Nhưng mà ta thế mà cứ thích hắn, liền cảm thấy những việc hắn làm là chưa đủ.

Đương nhiên, đây là vấn đề của ta, không phải vấn đề của hắn.

Nếu như hỏi ta tại sao ta lại thích hắn, vậy thì nói ra rất dài dòng.

Nếu như nói ngắn gọn lại, ừm, thành thật mà nói, với cái khuôn mặt ấy của Mạnh Tề, ai mà không mê muội chứ?

Cái này không thể trách ta được.

Huống hồ ta và hắn sớm chiều chạm mặt, thực sự là mưa dầm thấm lâu.

Tình trạng này hai năm gần đây càng nghiêm trọng hơn, ta thậm chí không thể ăn ngon miệng nếu như không thấy hắn.

“Ngon quá đi.” Ta vừa nhìn Mạnh Tề, vừa bưng hai bát cơm lớn lên.

Trên thực tế, bởi vì mấy ngày gần đây Trân Châu không ở trong viện, viện của ta không có ai chuẩn bị đồ ăn, luôn là người phòng bếp trong phủ làm sau đó đem tới.

Nhưng mà tay nghề của đầu bếp trong phủ thực sự một lời khó nói hết.

Ta đã quen ăn đồ ăn Trân Châu làm rồi, cái miệng này đã sớm bị chiều hư, nếu như không phải có Mạnh Tề ở bên cạnh, ta thực sự nuốt không trôi.

Chủ yếu là nhìn thấy thứ đẹp đẽ, đẹp khiến người ta có thể nuốt trôi cơm.

Mạnh Tề nghe thấy động tĩnh, mặt không biểu tình quay đầu nhìn về phía ta, lại mặt không biểu tình nhìn bát đĩa trống không trên bàn, sau đó lại mặt vô biểu tình mà nhìn đi chỗ khác.

Ta xấu hổ cười, tự giải thích cho mình: “Người trẻ tuổi, vẫn đang lớn, vẫn đang phát triển.”

Mạnh Tề vẫn không hề động đậy, ngồi im như tảng đá.

4.

Tảng đá này thật đẹp trai.

Đáng tiếc không có miệng.

“Nếu như chiều nay đại tiểu thư không có việc gì, thì có thể luyện roi một chút.”

Nghe xem, đây là lời con người nên nói ư?

Là một tiểu thư quản gia, không đi ngâm thơ luyện vẽ, cả ngày chỉ biết múa đao cầm kiếm?

Chậc chậc, rõ ràng tâm địa bất lương.

Chắc chắn là sợ ta quá đa tài đa nghệ, ra ngoài cướp đi ánh hào quang của Tống Chi Chi đây mà.

Nhưng mà ta lại chẳng trúng kế này của hắn.

Chủ yếu là vì việc luyện roi này vô cùng thú vị.

Một ngày nghĩ về bản thân ba lần, ài, ta quả thực là một cư sĩ.