Trọng Sinh Vi Quan

Chương 477: Tạm biệt Lữ Tĩnh




Hứa Lập chưa kịp có phản ứng lại nghe thấy Lữ Tĩnh ở dưới giường hét to lên.



- Đừng mà.



Vừa nãy khi trộm lục hành lý, Lữ Tĩnh đã tỉnh lại. Cô là phụ nữ nên khá nhát gan, lại nói trong hành lý của cô cũng không có gì quý giá, chỉ có vài bộ đồ và ít đồ cô mua cho bố mẹ mà thôi, mấy thứ đó chắc trộm không thèm lấy cho nên Lữ Tĩnh cứ thế im lặng đợi cho qua chuyện. Nhưng ai ngờ Hứa Lập ở giường trên nghe tiếng động mà tỉnh, hắn còn chọc kẻ trộm, bây giờ thấy kẻ trộm vung dao đâm Hứa Lập, Lữ Tĩnh sợ Hứa Lập bị thường nên không nhịn được kêu lên.



Tiếng thét của Lữ Tĩnh làm các hành khách khác trong toa bừng tỉnh. Tên kẻ trộm thấy Lữ Tĩnh làm mình bị lộ, hắn không lao tới Hứa Lập nữa mà định đâm Lữ Tĩnh, vừa có động tác hắn vừa nói:



- Ai bảo mày lắm mồm.



Con dao vung lên định chém vào gương mặt xinh xắn của Lữ Tĩnh, vẻ dữ tợn của kẻ trộm hiện rõ trước mặt Lữ Tĩnh. Nhìn con dao chém tới mình, Lữ Tĩnh sợ hãi ngồi ngẩn ra đó chứ không biết né tránh.



Ngay khi con dao còn cách mặt Lữ Tĩnh chỉ tầm chục phân thì một bàn chân xuất hiện đá vào cổ tay cầm dao của kẻ trộm. Con dao bắn bay ra ngoài, kẻ trộm thì kêu thảm sau đó lảo đảo lui ra tới tận hành lang.



- Mày, mày ..



Tên kẻ trộm trừng mắt nhìn Hứa Lập kêu lên.



- Mày chờ đó, tao sẽ cho mày biết mặt.



Nói xong kẻ trộm xoay người định chạy trốn.



Hứa Lập đương nhiên sẽ không bỏ qua tên kẻ trộm thiếu chút nữa làm Lữ Tĩnh bị thương. Hắn thuận tay cầm lấy một quả táo trên bàn ném thẳng vào kẻ trộm. Với lực tay của Hứa Lập, quả táo khi trúng kẻ trộm lập tức biến thành nát mấy, mà kẻ trộm cũng không kịp kêu một tiếng cứ thế ngã xuống mặt đất bất tỉnh.



Hứa Lập gật đầu hài lòng, hành khách xung quanh ai cũng lên tiếng ủng hộ. Hứa Lập không kịp nói gì lại nghe thấy tiếng nức nở từ sau truyền tới. Thông qua ánh đèn yếu ớt Hứa Lập nhìn lại phát hiện Lữ Tĩnh ngồi trên giường với cặp mắt sưng đỏ, nước mắt không ngừng tuôn rơi.



Hứa Lập vội vàng ngồi xuống bên cạnh Lữ Tĩnh, hắn nói:



- Hắn làm cô bị thương ư? Bị thương ở đâu?




Nhìn dáng vẻ hốt hoảng của Hứa Lập, Lữ Tĩnh ngẩng đầu nhìn hắn, ngay sau đó là tiếng khó lớn, không chỉ vậy cô còn nhào vào lòng Hứa Lập.



Hứa Lập lúc này ôm cũng không được, trốn cũng không thể. Hắn nghĩ một chút cuối cùng phải giơ tay lên khẽ vỗ Lữ Tĩnh.



- Được rồi đừng khóc nữa, không có việc gì mà. Khóc nữa là tôi cười cô đó.



Lữ Tĩnh khóc thêm lát nữa đến tận khi có cảnh sát đường sắt tới hỏi các hành khách xung quanh, cô mới nhìn lên nói.



- Anh, anh sao phải liều mạng như vậy chứ? Trong cặp của em đâu có gì quan trọng đâu, nếu anh bị thương thì sao giờ?



Thấy Lữ Tĩnh rốt cục ngừng nước mắt, Hứa Lập mới yên tâm nói.



- Không có gì, tôi tập võ từ nhỏ, đừng nói là một tên trộm mà có thêm ba đến năm đứa cũng không vấn đề gì.




Lúc này cảnh sát cũng đã hỏi qua tình hình các hành khách khác, y đi tới trước giường Hứa Lập hỏi:



- Chào anh, là anh khống chế tên trộm kia ư?



Hứa Lập gật đầu, viên cảnh sát nói tiếp.



- Anh có thể cùng đi với tôi lấy lời khai không, nếu không không thể định tội tên trộm kia.



- Được.



Hứa Lập đứng lên nói. Lữ Tĩnh cũng đã lau nước mắt nói.



- Tôi cũng đi, tên trộm kia vốn muốn đâm tôi, nếu không có anh này giúp thì tôi không biết nên thế nào..




- Được, cảm ơn sự phối hợp của cô.



Viên cảnh sát vui vẻ nói. Đối với đám trộm gây án trên tàu muốn bắt bọn họ khá khó khăn nhưng càng khó khăn chính là tìm người làm chứng về tội bọn họ đã phạm phải. Dù sao hành khách trên tàu có tính lưu động cao, có khi bắt được một tên trộm rồi lấy được nhiều tang vật có giá trị trên người nhưng lúc ấy người bị hại có khi đã xuống tàu, căn bản không thể xác minh số tiền này là do tên trộm trộm được mà có, hay hắn chỉ trộm một ít tiền mà thôi vì thế căn bản không thể lập án khởi tố, tối da chỉ có thể tạm giam vài ngày mà thôi. Lần này có Hứa Lập và Lữ Tĩnh đứng ra làm chứng, vậy tên trộm kia chẳng những bị khởi tố vì tội ăn trộm mà còn thêm vài tội danh khác như cố ý gây thương tổn cho người khác thì ít nhất cũng bị ở tù vài năm.



Hai người Hứa Lập, Lữ Tĩnh lấy lời khai xong về toa đã là hơn 2h30 sáng. Nhưng sau chuyện vừa rồi Hứa Lập và Lữ Tĩnh càng không buồn ngủ, bọn họ ngồi ở đó nhỏ giọng nói chuyện.



Khi ánh nắng từ ngoài chiếu vào toa tàu, Hứa Lập và Lữ Tĩnh vẫn nói chuyện rất vui vẻ. Đặc biệt là Lữ Tĩnh sau việc vừa nãy khiến ánh mắt cô nhìn Hứa Lập đã có gì đó là lạ.

Khoảng 1h chiều, tàu cuối cùng đã dừng lại ở ga Tùng Giang, hai người mặc dù không muốn nhưng vẫn phải chào tạm biệt, trước khi xuống xe cũng để lại số điện thoại liên lạc cho nhau. Hứa Lập còn không ngừng dặn Lữ Tĩnh:



- Nếu có việc gì cần giúp thì cứ gọi điện cho tôi, tôi có không ít bạn ở Huệ An.



Lữ Tĩnh không coi lời Hứa Lập nói là thật, cô còn nghĩ Hứa Lập dùng phương thức này để lấy lòng mình. Ra khỏi nhà ga, Hứa Lập xách hành lý giúp Lữ Tĩnh, đưa cô lên xe đi về Huệ An, cũng mua vài chai nước và ít đồ ăn vặt cho cô. Hắn sợ Lữ Tĩnh bị đói hay khát.



Người xung quanh có người tò mò nhìn hai người, trong lòng đều thầm đoán quan hệ bọn họ là gì. Người xung quanh nhìn làm Lữ Tĩnh đỏ mặt, cô không nhịn được nhỏ giọng trách Hứa Lập.



- Em không phải trẻ con, anh mua nhiều đồ như vậy làm gì chứ. Không biết ăn những thứ này sẽ béo ư?



Hứa Lập cười cười không nói gì. Hắn không tìm được thứ gì để thể hiện tình cảm của mình nên đành dùng cách này mà thôi.



Thời gian bên nhau luôn có hạn, xe chuẩn bị lăn bánh, Hứa Lập đành xuống xe. Nhưng lúc hắn xuống cũng không vội vàng rời đi mà tìm một chỗ nhìn chiếc xe đó rời đi, tới tận khi không còn thấy nữa hắn mới, xoay người rời đi.



Lúc này Hứa Lập một mình đi dọa trên đường Vọng Giang, trong lòng hắn suy nghĩ rất nhiều. Hắn không biết mình sau này còn có cơ hội gặp lại Lữ Tĩnh nữa không? Số điện thoại của Lữ Tĩnh hắn luôn nhớ nhưng Hứa Lập lại biết mình sẽ căn bản không chủ động gọi cô. Bởi vì mình không thể đối mặt Lữ Tĩnh, càng không thể thản nhiên tiếp nhận tình cảm này.



Hứa Lập đi gần tiếng mới tới trụ sở thị ủy mà vẫn không thể hiểu mình nên làm như thế nào.



Hắn vừa lên văn phòng, trưởng ban thư ký Nhâm Minh Sơn cầm một văn bản vội vàng chạy tới trước mặt Hứa Lập.