Trọng Sinh Vi Quan

Chương 407: Hưởng thụ cuộc sống




Hứa Lập không chút khách khí lên xe đầu tiền, sau đó Kế Xuân Mai cũng lên xe theo Hứa Lập, sau đó Kế Xuân Mai liền ngồi bên Hứa Lập. Những người khác đều xa lạ, chỉ có ở bên Hứa Lập thì Kế Xuân Mai mới thấy an tâm. Sau đó Vu Lượng và Thôi Lâm lên xe ngồi thì người vừa mở cửa lúc nãy mới cẩn thận đóng cửa xe, sau đó mới chạy lên ngồi phía trên ngồi.



Mọi người lên xe chậm nhưng những xe phía sau cũng không có xe nào ấn còi giục, dù sao với người lái xe đều có nghiên cứu về xe, huống chi là Rolls-Royce là loại thương hiệu nổi tiếng hàng đầu nước Anh. Chỉ cần người chú ý đôi chút liếc mắt một cái cũng có thể thấy đây là chiếc Rolls-Royce được sản xuất năm ngoái, toàn cầu cũng chỉ có 50 chiếc, mỗi chiếc cũng có giá lên tới 8 triệu bảng Anh. Người có thể ngồi loại xe này phải có thân phận đặc biệt, dân thường thì sao có thể trêu chọc vào được.



Ngồi trên xe Thôi Lâm bị nội thất xa hoa trong xe làm kinh ngạc đến ngây người, với trang trí trong xe cũng lên tới 2 triệu bảng nên Thôi Lâm chưa từng nhìn thấy. Chiếc xe có giá trị lên tới 10 triệu bảng Anh, Vu Lượng là người thích xe hơi nên mới sẵn sàng mua nó. Nếu bảo Tôn Cực mua trừ phi mặt trời mọc phía Tây, mà có cho không hắn thì hắn cũng phải ngẫm lại xem mỗi ngày chi phí giữ gìn có tốn nhiều hay không.



- Vu Lượng, cậu mua chiếc xe này tốn không ít tiền nhỉ.



Hứa Lập thấy Vu Lượng lấy từ tủ lạnh bên cạnh một chai rượu nho và lấy vài chén thủy tinh đều đầy đủ, chiếc xe Rolls-Royce xa hoa như thế này mà không đắt tiền mới là lạ.



Vu Lượng cười nói:



- Tổng cộng là hơn 10 triệu.



Rượu rót vào chén nhưng lại không có chút nào lắc lư, từ trong xe Thôi Lâm thấy xe chạy trên đường rất rộng, bởi vậy có thể thấy chiếc xe này tính năng rất tốt.





Nghe Vu Lượng nói “hơn 10 triệu” mà giống như bỏ ra mấy trăm đồng mau một chiếc xe đạp vậy, Thôi Lâm và Kế Xuân Mai không nói nên lời, trời ạ nhiều tiền vậy? Cuộc sống này dù có làm ăn cũng không có được.



Hứa Lập nhận chén rượu Vu Lượng đưa, nhấp một ngụm rồi mới tiếp tục nói:



- USD? Bảng Anh?



- Túc tử, là cậu tinh mắt chứ không giống Mắt Kính cả ngày chỉ biết loay hoay với máy tính, hắn như vậy khi nào mới biết hưởng thụ. Suốt ngày hắn chỉ loay hoay bên máy tình, hôm tôi mua xe mời hắn ngồi xe đi hóng gió, khi hắn lên xe nói chiếc xe của tôi quá lớn, là phương tiện giống như xe của ông già Noel. Đây là chiếc xe tôi bỏ ra 10 triệu bảng Anh để mua đó, tôi có ý tốt mà hắn không nhận, đáng đời hắn không tìm được bạn gái.



- Xem ra tiểu tử cậu dùng chiếc xe xa hoa đi tán gái hả, đây cơ bản là một khách sạn di động của cậu. Ôi, không được, tôi muốn xuống xe, vừa nghĩ tới ở trên xe dù cậu làm chuyện tốt tôi cũng không chịu nổi nữa.



Thôi Lâm và Kế Xuân Mai dù giật mình về giá trị của chiếc xe nhưng nghe Hứa Lập nói xong, họ cũng hiểu ý của Hứa Lập, cũng thấy có chút phản cảm. Thấy mọi người nhìn mình với vẻ mặt khác thường Vu Lượng vội nói:



- Đừng, đừng vậy, 10 triệu nhưng tính bằng nhân dân tệ là hàng tỷ, ở trong nước có thể xây dựng khách sạn 5 sao, tôi làm bậy trên xe làm gì. Hơn nữa tôi đa tình chứ không phải lạm tình, trên xe tôi chỉ nói chuyện với các cô, rồi nói về tình yêu thôi, mà đều là người có nhân cách, còn những vấn đề khác thì về khách sạn mới giải quyết.




Hứa Lập cười mắng:



- Tiểu tử cậu mấy năm nay có phải thành tình thánh rồi không? Nói xem mấy năm qua có chiến tích gì nào? Tôi xem cậu có làm vẻ vang cho đất nước không.



Xem ra mấy năm sống ở nước ngoài Vu Lượng có cuộc sống đáng hâm mộ, tính cách cũng thay đổi, không giống hồi ở đại học nữa rồi. Bây giờ không chỉ nói ba hoa mà còn bay lên mức hành động nữa. Chẳng qua tính cách hắn thay đổi cũng không ảnh hưởng đến đại cục, càng không ảnh hưởng tới tình cảm của mọi người.



- Tôi là ai, dù đi tới đâu trái tim đều hướng tới mặt trời, đương nhiên không thể quên năm đó 8 nước liên minh chiếm nước ta, có cơ hội tôi sẽ báo thù cho đất nước chúng ta.



Vu Lượng cười nói.




Thôi Lâm và Kế Xuân Mai ngồi bên nghe Hứa Lập và Vu Lượng nói chuyện, họ càng không hiểu sao người bình thường nghiêm túc như Hứa Lập lại có một bằng hữu như Vu Lượng tính cách trái ngược hẳn với hắn. Càng không hiểu sao người như Vu Lượng nhìn qua cũng thấy không phải người có thể bỏ ra 10 triệu bảng mua chiếc Rolls-Royce xa hoa như vậy.



Xe tới một nhà hàng ở khu vực Fashionable Mayfair thì dừng lại, người đứng ở cửa nhà hàng khi thấy chiếc xe thì mắt sáng lên. Có thể lái chiếc xe xa hoa như Rolls-Royce thì không phải là người bình thường. Dù những người này có keo kiệt thế nào thì để giữ thể diện tiền boa mỗi lần cũng không ít, xem ra hôm nay phát tài rồi.




Sau khi cửa xe mở ra lại thấy bốn gã phương Đông đi xuống khiến người đứng cửa hơi lạnh người, trong lòng nghĩ người lái chiếc xe xa hoa này là người phương Đông thì nhất định là người Nhật Bản. Nhưng người Nhật Bản keo kiệt nổi tiếng, tiền boa hôm nay coi như nước đổ đi rồi.



Khi Hứa Lập dìu Kế Xuân Mai xuống cũng sẽ không có chuyện cấp tiền boa, Vu Lượng và Thôi Lâm cũng không để ý tới người mở cửa. Cuối cùng trợ lý của Vu Lượng thuận tay lấy ra một tờ tiền nhưng cũng làm người mở cửa vui vẻ kêu lên: 100 bảng cũng đủ vài ngày tiền lương của mình. Người mở cửa liền nói một câu tiếng Nhật để lấy lòng khách.



Nhưng không ngờ không lấy lòng được mọi người mà còn khiến mọi người thêm khinh bỉ. Người mở cửa cũng nhanh trí biết rằng mình đã phạm sai lầm, khi nghe những người này nói chuyện hắn liền biết những người này là người Trung Quốc.



Mọi người cũng không để ý tới người mở cửa hối hận, Vu Lượng chỉ tay về phía trước nói:



- Đây là khách sạn Brown nổi tiếng London, là khách sạn tốt nhất London. Ở đây tiếp đón vô số khách cao quý như Napoleon và vợ ông, hoàng hậu Eugenie, tổng thống Mỹ Theodore Roosevelt và hoàng đế Ethiopia Haile Selassie. Hơn nữa tuần trăng mật của vợ chồng Franklin D. Roosevelt cũng là ở đây. Churchill từng nói : Các nơi tôi từng ở chỉ có Brown có thể được gọi là một khách sạn thực sự.



Vu Lượng vừa nói vừa dẫn mọi người vào trong sảnh khách sạn.



Phòng đã sớm được đặt, đó là một phòng vip ở tầng đỉnh, mỗi ngày tiền phòng là 5000 bảng Anh. Khi mọi người bước vào phòng, chân bước trên thảm như đi vào thiên đường, thật là đáng đồng tiền.