Hứa Lập nhanh nhẹn đẩy Kế Xuân Mai ra nhưng Kế Xuân Mai như trêu đùa, bàn tay nắm chặt lấy tiểu Hứa Lập, Hứa Lập cắn răng thiếu chút nữa nhãn cầu cũng bật ra. Nhìn Kế Xuân Mai hình như có giấc mơ đẹp Hứa Lập cũng không dám quấy rầy chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Một lúc sau Hứa Lập phát hiện khóe miệng Kế Xuân Mai động đậy, đôi mắt cũng chớp liên tục, cũng không có biểu hiện ngủ thiếp đi chính là cố nén cười. Thì ra cô đang trêu mình.
Hứa Lập nâng Kế Xuân Mai lên nhìn chắm chằm Kế Xuân Mai không chớp mắt. Không tới 3 giây sau Kế Xuân Mai giả bộ không nổi cười ra thành tiếng, đôi mắt cũng mở to.
Đang ở trên máy bay nên Hứa Lập cũng không dám lớn tiếng nói, hắn chỉ có thể cắn răng ghé vào tai Kế Xuân Mai nói:
- Em cố ý.
Kế Xuân Mai không trả lời mà chỉ chạm mũi vào mũi hắn, cô nhướng mắt có ý nói:
- Em cố ý đấy anh làm gì nào.
- Em.
Hứa Lập đưa tay muốn trả thù Kế Xuân Mai nhưng Kế Xuân Mai không lé mà tiến lại gần hơn khiến Hứa Lập bất đắc dĩ không có biện pháp gì. Người ta còn sinh con cho mình thì sợ gì mình không đứng đắn nữa.
Nhìn bộ dạng bất đắc dĩ của Hứa Lập khiến Kế Xuân Mai cười sáng lạn. Cô cũng không để ý Hứa Lập thế nào mà nằm vào lòng Hứa Lập nhắm hai mắt lại tiếp tục ngủ.
Hứa Lập lúc này động cũng không phải mà bất động cũng không phải. Vừa rồi ôm Kế Xuân Mai chỉ là kích động và nghĩ cô đã ngủ lên không phát hiện ra mình ôm cô. Giờ Kế Xuân Mai lại tự ngã vào lòng mình nếu đẩy cô ra sẽ làm tổn thương cô nhưng nếu ôm cô lại có lỗi với Phạm Ngọc Hoa, thật là tiến thoái lưỡng nan. Hứa Lập đành giả làm như tượng phật không đẩy ra cũng không dám thân thiết quá, sau đó liền dựa vào ghế nhắm mặt nghỉ ngơi.
Kế Xuân Mai cũng cảm thấy Hứa Lập đang tiến thoái lưỡng nan, cô cũng không ngồi dậy mà ôm lưng Hứa Lập chặt hơn, lấy thân mình áp sát vào Hứa Lập.
Mới đầu Hứa Lập sửng sốt nhưng cũng không dám phản kháng lại không dám cự tuyệt, chỉ để Kế Xuân Mai tùy ý ôm mình. Trên máy bay mấy giờ mà khiến Hứa Lập cảm giác như một năm, khi tiếng loa báo sắp tới nơi Hứa Lập liền gọi Kế Xuân Mai tỉnh dậy:
- Dậy đi, tới nơi rồi.
Lúc này mắt Kế Xuân Mai mở ra nhưng vẫn buồn ngủ, sau khi nhìn Hứa Lập mới nhẹ nhàng buông Hứa Lập ra ngáp một cái. Động tác này vô tình nhưng lại đáng yêu khiến hai mắt Hứa Lập nhìn chằm chằm vào cô.
- Nhìn gì vậy, chưa thấy bao giờ à.
Kế Xuân Mai liếc mắt Hứa Lập một cái.
Hứa Lập liền cúi đầu không nhìn, hắn giả bộ tìm dây an toàn tránh ánh mắt của Kế Xuân Mai.
Kế Xuân Mai là người thông minh, cô biết tình cảm Hứa Lập dành cho mình đã thay đổi. Lúc trước hắn chờ mình ở dưới lầu muốn gặp có lẽ đã không có cảm tình với mình, lúc ấy hắn chỉ nghĩ muốn gặp con, còn gặp mình chỉ là bất đắc dĩ. Lúc đó với Hứa Lập mình cũng không có gì cố kỵ, cũng không xấu hổ. Hắn cũng chỉ coi mình như bằng hữu, một người thân mà thôi.
Nhưng vừa nãy khi đăng ký lên máy bay, rõ ràng Hứa Lập đang nhìn mình, trong ánh mắt cũng có tình cảm mãnh liệt. Xem ra trong mắt hắn mình vẫn còn hấp dẫn, nếu không sao mình dám vui đùa công khai với hắn.
Mọi người xuống máy bay vừa đi ra cửa thì có một người trẻ tuổi đến đón ôm chầm lấy Hứa Lập. Hai người ôm nhau vỗ lưng đối phương thể hiện một tình cảm đặc biệt mà chỉ có huynh đệ mới có.
Một lát sau hai người mới tách ra, lúc này Hứa Lập mới giới thiệu với Kế Xuân Mai:
- Đây là bạn học của anh tên Vu Lượng.
- Chào chị, chị là Kế tỷ à. Còn đây chắc là Thôi đại ca.
Vu Lượng cười đưa tay ra thân thiết nắm tay hai người nói:
- Hứa Lập đã gọi điện thoại trước cho tôi biết mọi người cùng nhau qua đây. Xe chờ ở bên kia, trước tiên chúng ta đi ăn cơm trước, vừa ăn vừa nói chuyện.
Kế Xuân Mai cười không nói gì, lúc này mọi chuyện cô đều nghe theo Hứa Lập, nhưng Thôi Lâm nói:
- Đừng gọi tôi là đại ca, tôi chỉ là lái xe cho thị trưởng Hứa, nếu cậu không chê thì gọi tôi là Lâm tử được rồi.
- Được, Kế tỷ, Lâm tử, chúng ta đi thôi.
Vu Lượng nói xong đi lên trước dẫn đường cho 3 người.
Mọi người đi ra đại sảnh thì thấy một chiếc xe xa hoa đứng ở trước mặt mọi người.
Trước xe có hai chữ cái tiếng anh R chồng lên nhau, trên đầu xe xe còn có dấu hiệu một người bay. Kế Xuân Mai không nghiên cứu về xe hơi lên không thấy có gì là kỳ lạ, nhưng Thôi Lâm ở bên âm thầm giật mình. Dấu hiệu hai chữ R này nổi tiếng thế giới, dù có chính mắt nhìn thấy thì đại đa số mọi người cũng chỉ là nghe nói thôi. Hai chữ R chồng lên nhau đại diện cho trong ngươi có tôi, trong tôi có người thể hiện quan hệ hòa hợp và hài hòa.
Mà lai lịch của biểu tượng người bay kia mọi người cũng quen, đó là dấu hiệu mà sáng kiến lấy từ pho tượng nữ thần chiến thắng có giá trị nghệ thuật 2000 năm lịch sử ở bảo tàng Paris Louvre, với dáng người trang trọng cao quý khiến các nghệ thuật gia coi đây là người suối của sáng tác. Năm đó khi chuyên gia thiết kế của công ty - Charles Phoenix thiết kế logo của chiếc xe này, hình ảnh nữ thần trong đầu đã tạo ra cảm xúc sáng tác cho y . Chính vì vậy một tay nữ thần duỗi ra, thân thì bay lên thể hiện đó là vua trong các dòng xe trên thế giới với đầy sự tôn quý, tao nhã, khí phách.
Dù Rolls-Royce từ năm 1998 do quản lý yếu kém nên đã sớm bán lại cho BMW, đến nay Rolls-Royce đã chính thức sát nhập vào tập đoàn BMW. Dù đã có trăm năm với những biến đổi lớn, Rolls-Royce cũng mất đi dáng vẻ quyền lực của đế quốc Anh và tượng trưng cho sự tôn quý, phồn hoa. Nhưng Rolls-Royce vẫn là tác phẩm huy hoàng nhất, điều quan trọng là nó như trước không mất đi chất lượng cao siêu và đặc sắc chế tạo thủ công.
Cho tới hôm nay với nền công nghiệp hóa, hiện đại hóa nhưng động cơ của Rolls-Royce vẫn được chế tạo thủ công. Điều kỳ lạ nhất chính là ở đầu xe Rolls-Royce có hàng rào khí tản nhiệt hoàn toàn do công nhân lành nghề tự tay hoàn thành mà không cần tới bất cứ công cụ nào. Có thể nói Rolls-Royce là đảm bảo chất lượng, là tượng trưng của thân phận.
Vì biết điều đó lên Thôi Lâm mới thất kinh không biết lai lịch Vu Lượng thế nào mà lại dùng xe Rolls-Royce tiếp đón mọi người.
Xe vừa dừng thì thấy cửa xe được mở ra, có một người xuống xe mở cửa cho mọi người và mời mọi người lên xe. Cửa xe vừa mở ra có thể thấy bên trong cổ kính, nội thất xa hoa đập vào mắt, phía sau là hai hàng ghế ngồi đối diện nhau với không gian rộng lộ vẻ tôn quý.