Lãng Triệt đương nhiên ngày một ngày hai không thể khuyên người quay về nhà. Hắn không biết được ai chỉ điểm khơi sáng, liền chơi chiêu nước chảy đá mòn.
Mỗi ngày đúng giờ đều đến Thanh Ưng bang ăn cơm với cô, tất cả mọi người ở đó điều biết Dinh thiếu là vợ hắn.
Ngày nào cũng có hoa hồng đầy cửa chính của bang.
Dinh Thư Di cảm thấy chính mình ở đây tiếp tục sẽ làm phiền mọi người, hơn nữa bọn họ nhìn ngó việc riêng cô cũng không mấy thích. Cuối cùng vẫn chọn quay về căn hộ cũ.
(...]
"Anh cho người phá nhà tôi." Cô còn tưởng mình đi nhằm nơi. Nhưng không nhìn đi, hắn biến căn nhà thành cái gì rồi.
"Không phải phá mà là anh sửa thành phòng tân hôn, em thấy sao?" Lãng Triệt đã mời kiến trúc có tiếng nhất thành phố B này thiết kế, hắn khá hài lòng.
Dinh Thư Di: "???"
Phòng tân hôn, cô tự nhiên giận dỗi một hai hôm liền trở thành người đã có gia đình.
Chuyện đó tạm bỏ qua không nói đi, tới khi đi làm mới nghe từ chị Chu nói qua là công ty bị người ta thu mua rồi, bây giờ bọn họ thuộc Lãng thị.
Hai chữ Lãng thị nố bùng bùng bên tai Dinh Thư Di.
"Lãng..Triệt..." Cô nghiến răng nghiến lợi.
Chị Chu không biết tưởng cô biết ông chủ mới liền gật đầu: "Đúng rồi người đứng đầu tên Lãng Triệt mới về nước được một năm nay. Nghe nói tuổi trẻ tài cao còn siêu cấp đẹp trai. Em đã gặp qua rồi à?"
Nghe quản lý hóng chuyện hỏi cô Dinh Thư Di liền nói lảm nhảm trong miệng: "Không những gặp qua còn ngủ qua luôn rồi." Vài tháng nữa còn sinh con cho hắn. Hừ.
Chị Chu nghe xong liền che cái miệng nhỏ của cô lại: "Tổ tông ơi, cô nói bừa cái gì vậy, chúng ta còn phải kiếm cơm, việc này đừng nói chơi lung tung như vậy." Chưa gì đòi ngủ với đại boss là sao. Nếu có suy nghĩ đó thì cũng phải để trong lòng.
Dinh Thư Di gật gật đầu, chị Chu thấy vậy mới kéo tay xuống thì cô lại nói tiếp: "Giờ em đá hắn rồi."
Chị Chu thật sự sợ cô, chị ấy chuyển chủ đề ngay.
"Em gần đây không có tham gia gì hết, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ mất nhiệt. Chị phải tìm vài bộ phim hay chương trình thực tế để hâm nóng tên tuổi giúp em."
Những việc chị ấy nói nếu trước đây cô sẽ không từ chối, nhưng giờ cô đã mang thai hơn một tháng rồi, còn vài tháng nữa sẽ lộ bụng, không thể nhận lịch trình kéo dài và tốn sức như vậy được.
"Hiện tại chị tìm giúp em ít phim cần Cameo đi, vừa có xuất hiện lại không tốn quá nhiều sức lực và thời gian. Sắp tới em muốn nghỉ ngơi một đoạn thời gian."
Chị lúc đầu không chịu, bắt ép cô phải nói nguyên nhân, nhưng Dinh Thư Di giữ im lặng. Cô nói nếu không làm cameo thì cô không diễn trong một năm tới luôn. Quản lý hết cách đành phải nghe theo.
(...J
Lãng Triệt cách một khoảng thời gian ngắn lại nhắn tin cho cô hỏi hết việc này việc nọ, mặc cô có trả lời hay không hắn vẫn cứ làm vậy.
Trợ lý Vương đi vào thấy sếp nhấn rồi lại xoá, xoá rồi lại nhấn liền tò mò hỏi: "Ông chủ có cần tôi giúp không?"
"Cậu biết tôi đang nhắn tin cho ai à?" Lãng Triệt liếc hắn một cái. Tên trợ lý nhỏ liền chân chó nịn nọt.
"Ông chủ là nhắn cho phu nhân, tôi đoán không lầm người làm phu nhân giận rồi, còn cả ngày gửi có mấy tin nhắn gửi đi gửi lại người ta không thèm đáp."
Bệnh tình bị đoán trúng phốc hết, Lãng Triệt liền ném điện thoại sang bên, hai tay khỏ khỏ trên bàn.
"Vậy cậu nói tôi phải làm sao?"
Trợ Lý Vương liền một bước tiến một bước: "Vậy cho hỏi ông chủ đã làm gì phu nhân giận."?
Thật thì hắn lười nói ra cho người ngoài nghe, nhưng thật giống như bản thân không còn cách đành tìm đại bất kỳ cọng rơm cứu mạng nào.
"Tôi lừa dối cô ấy."
Trợ lý nghe xong trố mắt hiểu lầm: "Ông chủ ngoại tình à?"
"Cậu nghĩ đi đâu vậy." Lãng Triệt bắt đầu không kiên nhẫn.
Thấy nếu hỏi tiếp ông chủ không cần hắn giúp mà trực tiếp đuổi việc hắn luôn, vì đã biết quá nhiều chuyện.
"Nếu phu nhân là người tính tình cứng rắn thì người phải là lạc mềm, như vậy mới càng quấn càng chặt."
Trợ lý thấy nói vậy ông chủ vẫn chưa hiểu liền diễn giải vài cách, bộc lộ ưu điểm bản thân có.
(...]
Sáng ra Dinh Thư Di đã thấy có một bông hoa hồng cắm sẵn trong bình hoa phòng ngủ. Thì ra việc lúc nhỏ hắn cũng không có quên. Thù xưa hận mới bây giờ cô chẳng thèm cho hắn một ánh mắt, cứ lạnh lạnh nhạt nhạt như vậy đi, cô thấy thoải mái là được.
Khi cô bước xuống phòng khách liền giật cả mình. Lãng Triệt đứng nấu ăn, tạp dề còn là màu hồng, chuyện đáng sợ hơn là khi vừa nhìn thấy cô hắn liền nở nụ cười tươi như hoa.
Lúc trước năng nĩ cười một cái liền ngạo kiều không làm, giờ thì xem đi lại bán cả nụ cười. Nói không mềm lòng là cô tự gạt chính mình thôi. Nhưng nói tới liền tha thứ thì còn quá xa.
"Chiêu này không hữu ích với tôi đâu."
Lãng Triệt đem thức ăn bày sẵn trên bàn. Hắn ngồi xuống mới đáp lời cô: "Em chịu nói chuyện với anh là đã hữu ích lắm rồi."