Trọng Sinh Vì Một Nhành Hoa

Chương 41: Tìm Nhiệm Vụ Làm




Dinh Thư Di chờ cả tuần vẫn không thấy phản hồi từ quản lý. Cô quyết định lên công ty gặp chị ấy. Thật sự nếu tiếp tục chờ thì bụng cũng sắp lộ rồi.

Quản lý Chu đi từ xa thấy cô đến liền nhìn kêu cô xoay một vòng. Dinh Thư Di hơi mất tự nhiên, cô thấy quản lý mình tới tuổi này vẫn chưa lập gia đình sinh con, chắc không nhìn một cái liền ra chứ.

"Thư Di, em ở nhà rảnh rỗi không tập luyện, ăn uống chế độ hay gì mà nhìn giống như tăng cân vậy?"

Cô nghe xong liền thở phào, may quá chị ấy quả thật không nhận ra.

"Em biết rồi, dạo này stress quá ăn khuya nhiều, em sẽ tiết chế lại. Hôm nay đến đây muốn hỏi chị việc hôm trước chúng ta bàn sao rồi, thật không có kịch bản cho em sao?" Rõ ràng hôm ấy có mấy thư mời cameo mà.

Chị Chu thở dài, nghệ sĩ cô ấy quản lý nhiều năm vẫn luôn thuận bườm xuôi gió, dạo này gặp phải vận gì lại cứ như bị người ta phong sát ngầm vậy.

"Kịch bản thì có mà đưa lên trên liền không được phê duyệt." Tới đạo diễn cũng đồng ý rồi mà phía trên không động tĩnh hỏi cô chỉ là một quản lý nho nhỏ biết phải làm sao chứ.

Dinh Thư Di nghe xong cả mặt liền đỏ lên, cô nói vài lời với chị Chu xong liền ra xe rời đi.

"Không cho đóng phim thì bà đây làm chuyện khác, xem anh quản được không?"

(...]

Thanh Ứng bang trụ sở chính.

Đương nhiên cô sẽ không về nhà, về nhà gặp phải tên đó chắc sẽ đè hắn ra tẩn một trận thật đấy. Dù mặt đẹp cũng đánh.

Brian về nước một vài ngày thôi, hắn rất bận phải tiếp tục đi ra nước ngoài, bên đó còn rất nhiều việc chờ.

"Sao con lại đến đây?"

Dinh Thư Di xụ mặt nhìn chú mình.

Brian liền biết, hắn dở khóc dở cười, trước kia mỗi lần Mễ Lam giận Dinh Tử Kiến cũng sẽ đến đây chơi vài ngày, còn giờ con gái chị ấy cũng thế. Đúng là không cần kiểm tra vẫn biết là chính chị ấy sinh ra.

Dinh Thư Di đương nhiên sẽ cáo trạng cái tên chết bầm kia. Cô muốn làm nhiệm vụ, trước khi chú Brian rời khỏi phải năng nĩ chú ấy phát nhiệm vụ.

"Không được, mẹ con sẽ không tha cho chú." Dinh Thư Di mặc trang phục nam trong tư thế lúc nào cũng sẵn sàng. Thấy chú mình dứt khoát từ chối liền làm nũng bám lấy.



"A Quang A Nghệ sẽ bảo vệ con mà. Chú Brian, chẳng phải chú thương con nhất sao. Giờ bên phía diễn viên con giống như thất nghiệp rồi, người ta cố tình không cho con diễn kia kìa." Nghĩ đến lại tức.

Brian thờ dài, con bé này là thế, từ nhỏ đã bám lấy hắn như sam. Đời này đúng là nợ hai mẹ con nhà Mễ Lam mà.

"Hiện tại không có nhiệm vụ gì, chỉ có chuyện lần trước người tấn công con, bọn A Quang đang điều tra, thích thì con tham gia, nhưng chú ý giữ an toàn. Ta sẽ phái thêm người bảo hộ con."

Dinh Thư Di vui mừng nhảy nhót.

"Con cẩn thận vào, chắc tới lúc ta về nước lần nữa đã có cháu bế. Đi đây."

(...]

Trợ lý hiến kế tạm ổn nên cũng chiếm thêm được ít tin tưởng từ ông chủ. Cậu ấy thấy bản trình của một nữ diễn viên cứ đưa đến tay Lãng tổng liền bị để sang bên. Chắc có lẻ cô ta đã làm sai gì liền bị boss phong sát rồi. Cố Phong Đình đến ngồi chơi, trong lúc chờ đợi Lãng Triệt họp cũng cầm mấy tờ giấy bị vứt sang bên xem xem.

Lúc này Lãng Triệt từ cửa bên bước ra, phòng họp thông với phòng làm việc rất tiện lợi. Cố Phong Đình đặt xấp giấy xuống cười nói:

"Cô ấy mà biết cậu làm vậy thì tớ thấy còn lâu mới kéo gần mối quan hệ đấy."

Lãng Triệt đang định rút bút ký gì đó, hắn nghe xong dừng bút không xử lý tiếp hồ sơ, ngước lên thở dài nói:

"Nhưng tớ khuyên chắc chắn cô ấy không nghe." Hắn phiền muộn sắp bạc đầu rồi.

Thấy chủ đề này cứ nói tiếp cũng vô dụng liền đổi đề tài.

"Cậu có biết gần đây phía Giang gia đang có sóng gió ngầm không? Nghe nói con trai rơi bên ngoài của bọn họ đột nhiên quay về còn muốn chia gia sản. Tên Giang nhị thiếu với hắn vì một người phụ nữ mà đấu cho long trời lỡ đất. Chỉ có tên anh cả Giang Khôi Nguyên vẫn là có tài. Hắn cũng đang nhắm tới chúng ta. Lần trước đấu thầu rạp phim kia liền bị hắn cướp lấy."

Lãng Triệt nghe đến cái tên Giang Khôi Nguyên, ánh mắt liền sắt lạnh, nở nụ cười đáng sợ.

"Hắn muốn lấy cả mạng tôi, người này không phải dạng hiền lành gì, tìm cách giúp Giang Tuấn Chương loại tên

Giang Nhị thiếu kia trước đi." Phải trả lại cho tên đó một vài mối nguy hại, để hắn có việc mà làm trước đã, sau này rồi từ từ tính từng việc nhỏ.

Lãng Triệt nói mấy câu lại đứng lên lấy áo vest định rời đi, Cố Phong Đình khó hiểu nhìn.



"Giờ tôi phải về nhà." Lại nghe nói tiếp: "Nấu cơm cho vợ."

(…..J]

Vợ hắn nhiều ngày không có phim đóng hay hợp đồng quảng cáo rồi, chắc chắn luôn ở nhà. Nhưng về đến không thấy bóng người đâu, gọi điện thoại đương nhiên cô không bắt máy của hắn rồi.

Lãng Triệt ngồi xuống một chút thì nhận được tin nhắn của A Quang hắn liền nhíu mày thật chặt. Tức giận đi đến

Thanh Ứng bang.

Với việc thanh niên xưng là chồng của Dinh thiếu này ra ra vào vào ở bang ai cũng quá quen thuộc liền xem như việc hằng ngày. Còn có người thấy cậu liền nhiệt tình chỉ giúp:

"Tìm Dinh thiếu à, cậu ấy đi làm nhiệm vụ rồi không có ở đây. Ngài Brian thì về nước xử lý công việc."

Lãng Triệt nghe hai từ "nhiệm vụ" liền đứng bất động. Cô ấy không biết mình đang có thai sao. Có biết nhiệm vụ sẽ trải qua nhiều nguy hiểm không. Hắn từng thấy bọn họ đi làm.

(...]

Trời tối Dinh Thư Di quay về, cả người cô uể oải. Đúng là lâu ngày không vận động liền mệt đến như vậy. Bốn người tấn công cô bị bắt, nhưng họ là được thuê, đương nhiên kẻ thuê giấu mặt, nên không điều tra được từ hướng đó, chỉ có thể theo dõi Lâm Giác Ngọc. Chạy tới chạy lui cả buổi không thu được gì.

Về đến nhà, đèn tối om. Cô bật đèn lên liền thấy người ngồi ở đó, chờ cô à, mặc kệ hắn.

"Đứng lại!" Đương nhiên là làm lơ không đứng. Định đi tiếp thì cô bị kéo cánh tay lại.

"Anh muốn làm gì?" Muốn dùng vũ lực với cô à, xem ai sợ ai, Dinh Thư Di thật sự phát hỏa muốn đánh người lâu rồi. Cô ra tay trước nhưng không ngờ tên này cả thân thủ cũng là giấu cô. Hắn thế mà dễ dàng khống chế. Cô cảm thấy là do mình khinh địch thôi.

Dinh Thư Di bị bế ôm vào trong lòng, cô nhìn hắn nở nụ cười lạnh. Lãng Triệt không muốn nhìn kiểu cười đó, hắn dụi đầu vào vai cô. Cô vùng vẫy muốn đẩy người.

"Đừng dùng sức sẽ mệt, anh chỉ muốn ôm một tí, xin em."

Lãng Triệt thấy cô không động thở dài ôm lấy người chặt hơn. Một lúc sau mới mở miệng thì thầm.

"Vợ à, em có thể ngoan một chút không?"

Cô không đáp lại lời hắn.