Trọng Sinh Vì Anh

Chương 2: Trở lại




Mộ Miên mở đôi mắt nặng trĩu của mình, xung quanh cậu là một không gian đen tối khiến cậu có chút lạc lối. Trong lòng ấm áp lạ thường, cậu cười khẩy, xem ra chết cũng chẳng phải điều gì đáng sợ như con người thường nói. Bỗng một tia sáng chói phía trước khiến cậu nheo mắt, ánh sáng ấm áp làm xuyên thủng cái màn đêm này

Khi mở mắt một lần nữa, cậu đang ở bệnh viện, Mộ Miên ngồi dậy khó khăn, nhìn xung quanh rồi nhìn sang chiếc bàn nhỏ. Một tấm danh thiếp đen sáng bóng ở đó, Mộ Miên yếu ớt cầm lên đọc dòng chữ nổi bật

" Danh thiếp - Tổng giám đốc công ty Diệc Thế - Diệc Minh Phong "

Cậu có chút ngơ ngẩn, khung cảnh này có chút quen thuộc. Cậu khó hiểu bấm chuông gọi bác sĩ, cậu đã chắc chắn rằng bản thân đã chết, sao có thể ở trong bệnh viện được, không thể nào là Diệc Minh Phong đưa cậu đi bệnh viện, khi đó cậu cảm nhận rõ rằng anh cũng vì cậu mà đi theo mất rồi

Bác sĩ vội vàng vào phòng bệnh, kiểm tra toàn thân rồi nói

" Cậu Mộ đã có thể xuất viện, có thể về rồi"

" Bác sĩ. ai đưa tôi vào và tôi bị gì sao? "

" Là Diệc thiếu đưa cậu vào, cậu bị say nắng mà ngất, thêm khoảng thời gian thiếu chất dinh dưỡng. Cậu Mộ nên chăm sóc bản thân, bồi bổ một chút. Diệc thiếu có dặn, khi nào cậu tỉnh hãy gọi cho anh ấy. Tôi xin phép "

Cậu gật đầu cảm ơn bác sĩ rồi ngơ ngẩn nhìn tấm danh thiếp, một cảm giác ấm áp và khao khát dâng lên, đặt tấm danh thiếp trước lòng ngực, Mộ Miên gục xuống chiếc chăn mà khóc

" Dù cho là quá khứ hay hiện tại...vẫn là anh...quan tâm..em.."

Cậu cuộn chặt tay thành nắm đấm, sự quyết tâm dâng trào. Lần này sẽ là cậu đáp lại tình cảm của anh

Sau khi làm thủ tục xuất viện, Mộ Miên nắm được một chút tình hình, cậu đã trở về quá khứ vào 5 năm trước. Là lúc cậu rời khỏi gia tộc đi theo tên phản bội - Lam Sở, việc rời khỏi gia tộc cũng đồng thời cậu không còn nhận được trợ cấp, chính vì vậy mà phải đi phát tờ rơi kiếm sống. Mộ Miên có chút vui mừng, là khoảng thời gian 3 tháng trước khi Mộ gia phá sản, tình hình vẫn có thể cứu vãn. Trước hết cậu sẽ đi gặp Diệc Minh Phong, với ý định đó, cậu có chút hưng phấn khi sắp gặp lại anh

Chạy thật nhanh đến Diệc Thế, cậu gặp một cô tiếp tân. Tiếp tân nhẹ nhàng cười và gọi cho ai đó

" À thành thật xin lỗi đã làm phiền anh thư kí Hà, có một cậu tên Mộ Miên muốn gặp Tổng giám đốc Diệc, phiền anh chuyển lời.."

Nói rồi tiếp tân mời cậu ngồi chờ, mời cậu dùng trà, khoảng 2 phút thì một người mặt vest đeo kính bước nhanh đến chỗ Mộ Miên

" Cậu Mộ, mời theo tôi, xin lỗi vì chậm trễ "

Mộ Miên gật gù, lòng cảm thán, quả nhiên công ty lớn, bất kể là ai đều tiếp đón nồng hậu như vậy, cậu tự hỏi không biến công ty Mộ gia nhà cậu có hào phóng như vậy không. Suy nghĩ vớ vẩn một chút thì cũng tới văn phòng của Diệc Minh Phong, thư kí Hà lịch thiệp gõ cửa rồi đưa cậu vào

Mộ Miên đứng nhìn xung quanh, trong lòng có chút lo lắng, một người đàn ông khí thế bức người bước ra, trên tay cầm một ly trà đặt xuống, mời cậu ngồi. Là Diệc Minh Phong!



" Anh..."

" Chào cậu Mộ, lần đầu gặp, tôi là Diệc Minh Phong "

Cậu nhìn anh đưa tay, ngay lúc này đây cậu thật muốn bỏ qua mọi tất thẩy lời chào, cậu muốn nhào vào lòng anh mà òa khóc, muốn được anh xoa đầu, muốn được anh an ủi, cậu muốn ôm anh thật chặt, nắm anh không buông rồi thét lên câu yêu anh. Nhưng cậu không thể làm như vậy

Diệc Minh Phong có chút đờ người, nhìn chàng trai nhỏ bé trước mắt đang cuối gầm mặt xuống mà thơ thẩn, anh có chút lo lắng liền chạm vào vai cậu hỏi han

" Cậu Mộ? Cảm thấy không khỏe sao ? "

Mộ Miên giật mừng, quay đi chỗ khác, đôi mắt cậu đỏ hoe, giọng chút nghẹn nghẹn, có lẽ vì quá xúc động. Diệc Minh Phong lòng có chút đau xót không khống chế mà ôm cậu vỗ về

" Không sao, không sao đâu, sẽ ổn thôi "

Câu nói đó cứ vang trong lòng cậu, cứ như anh biết nỗi lòng của cậu mà an ủi. Cậu ôm chặt người đàn ông này mà òa khóc, cậu khóc như một đứa trẻ, hít lấy, tham lam tận hưởng cái ôm này, cậu sẽ ghi nhớ và sẽ luôn ghi nhớ cái cảm giác ấm áp ngập tràn này

Khóc lóc cũng đủ rồi, giờ cậu mới chợt nhận ra sự tùy tiện của mình mà ngại ngùng đỏ mặt, cậu ho vài tiếng

" Khụ khụ, thành...thật xin lỗi...tại tôi có chút..."

" Không sao, tôi không để tâm đâu "

Ngước nhìn người đàn ông trước mắt, Mộ Miên lòng thầm cảm thán, tính cách của anh khiến cậu không ngờ tới, Diệc Minh Phong rất dịu dàng, rất tình cảm, anh vô cùng rộng lượng và ấm áp. Cậu tự trách bản thân sao năm đó cậu lại không để ý anh cơ chứ?

" Tôi có thể hỏi vì sao anh giúp tôi không? "

" Tôi có ơn với Mộ gia, nhiều năm trước khi tôi vừa nắm quyền điều hành công ty, là Mộ gia gia đã hướng dẫn chỉ bảo tôi, giúp tôi rất nhiều. Tôi luôn muốn báo đáp nhưng chưa có cơ hội "

Cậu nghe trong im lặng, ngẫm nghĩ một chút, gương mặt cậu trông có vẻ như đau xót

" Ra là vậy..Dù sao cũng cảm ơn anh. Chắc anh đã nghe qua việc tôi bỏ đi rồi nhỉ? "

" À...Cái này..."



Ha ha xem ra là Diệc Minh Phong cũng có nghe qua, nếu là thân thiết với ông của cậu thì chắc chắn là nghe ông kể rồi. Cậu hối hận vô cùng, cậu rất muốn về xin lỗi người ông nhưng lại chẳng còn can đảm để về nữa

" Tới bây giờ, tôi vẫn chẳng còn mặt mũi nào nhìn mặt ông nữa, là tôi có lỗi với ông "

" Bây giờ cậu vẫn có thể về mà? Mộ gia gia thật ra vẫn luôn chờ cậu về "

Mộ Miên im lặng, lòng cậu đầy nặng trĩu, Diệc Minh Phong rất biết cách an ủi người khác, anh vỗ vai cậu rồi nói

" Nếu cậu muốn, tôi sẽ đưa cậu về. Thật ra Mộ gia gia đang bệnh, nếu như cậu về chắc chắn ông sẽ rất vui đấy "

" Ông bị bệnh sao? "

Nỗi lo lắng của Mộ Miên ngày một dâng trào, chẳng còn suy nghĩ thêm nữa, cậu vội chạy ra khỏi văn phòng của Diệc Minh Phong khiến anh hoảng hốt. Cậu hối hả chạy nhanh trên đường, vì chạy quá nhanh mà cậu bị trật chân ngã nhào. Nén cơn đau nuốt vào trong, mặt cho chân đau nhói mặt cho mồ hôi nhể nhại, Mộ Miên lê lết gắng gượng mà chạy về Mộ gia

Lúc này, xe của Diệc Minh Phong đã đuổi kịp cậu, anh bước ra khỏi xe vội vã đỡ lấy cậu lên xe, anh dịu dàng trấn an cậu. Vì cậu lao ra ngoài quá nhanh khiến anh đã không thể phản ứng kịp, phải mất một lúc mới có thể đuổi kịp cậu

Mộ Miên ngồi trên xe, không để bản thân kịp thở mà hỏi Diệc Minh Phong rất nhiều, nước mắt không tự chủ mà rơi, hôm nay cậu khóc rất nhiều, mắt sẽ sớm sưng húp lên thôi. Diệc Minh Phong lo lắng ôm cậu rồi trấn an

" Cậu đừng hoảng, hít thở đã, đừng khóc...Ngoan "

" Sao tôi...khụ... không hoảng được.."

" Được rồi đừng lo, Mộ gia gia bệnh nhẹ thôi. Nếu giờ cậu về với bộ dạng này há chẳng phải sẽ làm ông lo hơn sao? "

Cậu nghẹn nghẹn nín khóc, có chút nấc lên. Anh lau đôi mắt ướt át của cậu rồi xoa đầu

" Tôi giúp cậu chuẩn bị, trước mắt xử lí vết thương nhé? "

" Ừm.."

Mộ Miên không nghĩ nữa, cậu khóc đến mệt mỏi rồi, đôi mắt có chút lờ mờ rồi thiếp đi ngay trong lòng Diệc Minh Phong. Thư kí Hà có chút sợ hãi, từ khi nào tổng giám đốc của mình lại cười hiền dịu đến thế. Diệc Minh Phong không phải một người lạnh lùng gì nhưng cũng không phải ai cũng tiếp xúc, anh có quy tắc của mình. Nhưng để mà giúp đỡ, an ủi, vỗ về một ai đó ngay từ lần gặp đầu tiên thì là một ngoại lệ, thư kí Hà cảm thấy Tổng giám đốc Diệc giúp cậu vì báo đáp Mộ gia chẳng qua chỉ là một cái cớ

Thư kí Hà sớm đã mù rồi, Diệc Minh Phong mặt cho Mộ Miên dựa vào mà ngủ, ngắm nhìn cậu vừa dịu dàng vừa xót xa, tay không ngừng vỗ về để cậu có giấc ngủ ngon. Ôm lấy chàng trai nhỏ bé mít ướt trong lòng, Diệc Minh Phong như quyết tâm một điều gì đó

" Lần này, anh sẽ không để em phải có kết cục như tương lai nữa, không đứng nhìn em đau khổ nữa "