Trời đổ cơn mưa trắng xóa như sương mù, một chàng trai sở hữu nhan sắc khuynh đảo khiến người người say đắm. Chàng trai trẻ toàn thân ướt sũn tắm mình trong mưa, bàn tay thon dài nắm chặt thành lan can chiếc cầu nhỏ. Gương mặt trắng nõn của cậu buồn bã, đau khổ, nước mắt rơi tí tách bị trời mưa lấn át chẳng thể nhìn rõ. Đôi mắt rõ vô hồn, mất hết niềm tin, miệng mỉm cười thê lương mà oán
" Rõ ràng... tôi vì anh mà chống lại gia tộc...vì anh mà bán rẻ cả chính mình...vì anh mà gia tộc cũng phá sản... mọi thứ... Tôi làm mọi thứ vì tình yêu...của anh...Ha...
Rõ biết... tình yêu của anh là ...khó nắm...tôi vẫn cố chấp...chống lại cả thế giới...để có nó... Để rồi.."
Để rồi hắn đâm cậu một nhát chí mạng khiến trái tim cậu đau đớn, vỡ vụn. Cậu vì hắn mà chống lại người ông duy nhất của mình, khiến ông đau buồn khôn nguôi, khiến công ty gia tộc tuột dốc rồi phá sản. Cậu vì hắn mà điều gì hắn bảo cậu cũng làm, thậm chí là bán thân. Cậu vì một câu
" Anh hứa sẽ chăm sóc em cả đời! "
Mà thậm chí khi biết hắn ngoại tình, cậu vẫn cố chấp tha thứ hết lần này đến lần khác cho sai lầm của hắn. Và bây giờ, hắn vứt bỏ cậu, đánh đuổi cậu, cậu đánh mất tất cả từ người thân, bạn bè đến tình yêu. Mọi thứ đều quay lưng với cậu vậy thì...
" Ha...Hà tất gì mình sống làm gì nữa..."
Phải, hôm nay, ngay cây cầu này, cậu quyết định kết liễu chính mình, chấm dứt chuỗi ngày đau khổ, bi thương của bản thân, cậu sẽ giải thoát chính mình. Cậu bước một chân, từng bước từ từ
Mặt đường bỗng có tiếng bước chân gấp gáp, một người con trai tuấn tú mặt vest có vẻ rất xộc xệch chạy tới, miệng gọi tên cậu không ngừng
" Tiểu Miên...Tiểu Miên à ..."
Bất giác quay về phía tiếng gọi, cậu mơ hồ nhìn người con trai đó rồi rầu rĩ
" Diệc Minh Phong...anh đến làm gì..?"
Diệc Minh Phong gấp gáp thở, vươn người ôm cậu kéo cậu khỏi lan can cầu, ôm chặt chàng trai mang tâm hồn sớm đã tan nát, Diệc Minh Phong khóc nấc
" Xin em... đừng như vậy"
" Anh đến để ngăn tôi à? Thật xin lỗi tôi sớm đã chẳng còn thiết sống nữa rồi...buông ra.."
" Anh không buông, đừng vì hắn mà trở nên như vậy có được không? Xin em, anh sẽ bảo vệ em, giúp em mà gây dựng lại Mộ gia của em...Làm ơn Tiểu Miên, xin em đừng bỏ lại anh..."
" Giờ tôi mất mọi thứ rồi, gia đình tan nát, ai cần một đứa như tôi chứ?"
" Anh cần em Mộ Miên! "
Cậu có chút thất thần, người đàn ông này đang níu lấy cậu, hóa ra vẫn có người cần cậu. Nhưng phải làm sao đây? Cậu sớm từ bỏ mọi thứ rồi, mọi thứ đã muộn màng, cậu cười phá lên, cười như điên như dại. Cậu cười vì sự ngu ngốc của mình, cười vì ông trời trêu ngươi cậu, cười vì số phận bi đát của cậu... Cậu quay sang nhìn Diệc Minh Phong cười nhạt
" Anh cần tôi? Cần một tên phế vật? Đừng khiến tôi cười nữa "
" Em không phải phế vật, em là tất cả với anh, anh không cần gì, cũng chẳng cần gì, anh chỉ cần em. Không cần em phải yêu anh, anh... anh chỉ cần em ở lại thôi...xin em.."
Diệc Minh Phong khóc không thành tiếng, gục mặt vào hõm cổ của cậu. Cậu nhìn anh có chút động tâm, phút chốc mà nhớ lại cái ngày lần đầu anh và cậu gặp nhau
Đó là một ngày nắng, ngày hôm đó cậu đi phát tờ rơi kiếm sống, kiếm tiền cho tên phản bội. Vì say nắng mà ngất xỉu, tình cờ chính Diệc Minh Phong đi ngang mà giúp đỡ, đưa cậu vào bệnh viện. Khi tỉnh lại thì người đã đi, chỉ để lại cái danh thiếp sáng bóng. Sau nhiều lần gặp gỡ và nói chuyện, Diệc Minh Phong sớm đã rung động vì Mộ Miên nhưng vì anh là kẻ đến sau, dù cho yêu cậu say đắm vẫn không có cách nào có được. Chỉ có thể âm thầm bảo vệ từ xa khi cậu ra ngoài
Chứng kiến một đời đau khổ của cậu mà anh chẳng thể làm gì, bởi anh chẳng có tư cách xen vào. Để rồi hôm nay, nhìn người mình yêu đau khổ vì kẻ khác, lựa chọn con đường thanh thản để quên đi kí ức đau thương, ngoài níu kéo, Diệc Minh Phong hoàn toàn bất lực, cũng phải đến ngày hôm nay anh mới dám nói lời yêu
Nhưng tất cả đã quá trễ...
Mộ Miên nhìn chàng tuấn mã đang khóc vì mình, lòng cậu hiện lên cỗ ấm áp. Tuy nhiên vì cậu sớm đã vụn nát, chẳng thể hàn gắn lại. Ngay lúc này chỉ có thể tìm đến cái chết mà an lòng, đưa tay vỗ về ngưòi trước mắt mà rằng
" Ha...Sớm biết như vậy, em không cố chấp làm gì..sớm biết rằng anh động tâm vì em...em sẽ không vỡ nát như chiếc gương như vậy..."
Anh ngẩn người nghe cậu nói, một chút hy vọng được lóe sáng nhưng rồi bị câu kế tiếp của Mộ Miên dập tắt
" Nhưng mà... Diệc Minh Phong, cho dù bây giờ nhận ra... em cũng không thể sống được nữa rồi...Em mệt mỏi...Giờ chỉ muốn an giấc mà thôi..."
" Ý em là.."
" Trước khi anh đến, em sớm uống 1 lượng thuốc ngủ đáng kể, đủ để em nhắm mắt mãi mãi..."
Diệc Minh Phong run tay, ôm một chặt Mộ Miên, nước mắt rơi như cơn mưa này vậy, từng giọt rơi xuống mặt cậu. tay anh run rẩy mà vuốt ve gương mặt tái nhợt đang mỉm cười kia, giọng nghẹn khó nói
" Em..sao lại..?"
Mộ Miên vươn tay yếu ớt chạm vào gương mặt đau khổ của Diệc Minh Phong mà cười
" Đừng trưng vẻ mặt đó, nếu anh yêu em, hãy cho em được toại nguyện, xin anh đấy. Ít nhất được ngủ trong lòng anh cũng thật tốt...thật tốt.."
" Tiểu Miên...Tiểu Miên của anh..."
" Cuối cùng em...đã có chút hối hận..tiếc nuối.."
Cậu cười nhạt
" Điều nuối tiếc của em nhiều lắm, nhưng em nuối tiếc...nhất là...không sớm được gặp..anh"
Ngừng khoảng vài giây cậu lại nói
" Nếu có thể quay...trở lại...quay về quá khứ...em sẽ yêu anh điên cuồng...yêu anh đến...dại dột...vì anh mà ghen tuông...Ai mà ngờ...đến phút cuối đời...em lại ...động tâm một lần nữa...chứ?"
Diệc Minh Phong không nỡ nhìn cậu đi nhưng tay anh vẫn run rẩy không thể gọi cấp cứu, chỉ có thể ngơ ngẩn mà ôm lấy thân thể yếu ớt kia mà khóc lớn. Cả đời Diệc Minh Phong anh chưa từng khóc vì ai, vì điều gì, giờ trông anh còn thê lương hơn thế. Anh ôm Mộ Miên, hôn lên trán cậu rồi buông lòng
" Được...nếu là điều Tiểu Miên của anh muốn, anh toại nguyện cho em...Em đi rồi...chờ anh theo có được không? "
" Đồ ngốc...anh phải sống chứ?... Được...em chờ anh...Dù cho có thành...quỷ...em vẫn chờ anh..."
Cậu nói lời cuối cùng khiến anh phải nở nụ cười an lòng nhất
" Em chờ anh "
Mộ Miên trút lấy hơi thở cuối cùng ở trong lòng Diệc Minh Phong, cậu ngủ an giấc, nở nụ cười cứ ngỡ sẽ không xuất hiện trên môi, cậu hạnh phúc mà ngủ giấc ngàn thu. Diệc Minh Phong vẫn như vậy, ôm chặt cái xác đang từ từ lạnh lẽo mất đi hơi ấm mà khóc, anh khóc thật lớn, khóc lớn hơn cả cơn mưa trắng xóa lúc này. Ôm Mộ Miên trong lòng, anh chỉ ngồi đó, ghi nhớ từng lời của cậu, nhớ lại kí ức giữa cậu và anh. nhớ lại lúc cậu cười, lúc cậu buồn, lúc cậu tức giận. lúc cậu tuyệt vọng. Ôm người con trai xinh đẹp nhất trong lòng anh rồi lấy ra vài viên thuốc ngủ ở túi phải, anh nhìn cậu rồi cười
" Anh nghĩ sẽ có lúc cần nên mang theo...Quả nhiên là cần thật... Tiểu Miên của anh...Em chờ anh nhé, anh đến với em đây..."
Nói rồi, anh hôn cậu lần cuối, cầm trên tay nắm thuốc uống hết trong một lần rồi ôm cậu gục bên đường, nhắm mắt nở nụ cười
" Hơi lạnh một chút, không sao rồi sẽ ổn thôi.."
Và rồi bên cây cầu vệ đường ấy, hai chàng trai ôm nhau nằm bất động ở đó. Cơn mưa vẫn diễn ra dữ dội rồi cùng hai cỗ thi thể mà xóa nhòa, hòa vào dòng nước cuốn mọi thứ đi, cuốn hết tất thẩy cảm xúc đi, để nó trôi mãi mãi...