Trọng Sinh Vì Anh

Chương 19: Tỉnh lại




Theo lời kể của Lương quản gia, Đinh Ninh Hy hiện tại cũng không khá hơn Mộ Miên và Diệc Minh Phong là bao

Sau khi vô tình bắn Diệc Minh Phong, tâm lý của Đinh Ninh Hy trở nên bất ổn, rơi vào tình trạng hoảng loạn, miệng luôn lặp đi lặp lại một câu

" Tôi không cố tình... tôi không định bắn anh ấy... không phải tôi "

Đinh Ninh Hy luôn miệng nói như vậy, tinh thần không thể tỉnh táo, suốt cả ngày bị nhốt trong phòng. Trùm chăn, run rẩy, lời nói lộn xộn. Theo lời bác sĩ tâm lí, tâm tình Đinh Ninh Hy bị kích động sau vụ nổ súng khiến cô ta rơi vào bóng ma tâm lí, không còn tỉnh táo, cô ta luôn nghĩ là bản thân đã giết chết Diệc Minh Phong, Đinh Ninh Hy bị đả kích mạnh mẽ, tinh thần lẫn thể xác không thể chịu nổi mà hóa điên

Mộ Miên nghe kể chỉ có thể trầm ngâm, cậu cũng không oán trách Đinh Ninh Hy, cậu hiểu những gì cô ta trải qua, y hệt cậu của quá khứ

Đinh Ninh Hy hết lòng vì tình yêu của cô, cũng hết lòng giành lấy tình cảm của Diệc Minh Phong. Cô ấy yêu hết mình, cũng nỗ lực hết mình chỉ để Diệc Minh Phong nhìn lấy cô ấy một lần thôi. Chỉ tiếc, Đinh Ninh Hy toàn tâm yêu Diệc Minh Phong nhưng lại không được đền đáp. Một người yêu hết lòng như vậy lại phải rơi vào thảm cảnh này cũng chẳng nhẹ nhàng gì

Yêu hết mình không sai, chứng tỏ tình yêu của bản thân lại càng không sai. Cái sai của Đinh Ninh Hy là giành tình yêu sai cách và sai người

Làm gì có ai bằng lòng để người mình yêu đi yêu kẻ khác, còn là con trai nữa. Nếu như vị tiểu thư xinh đẹp kia chịu buông bỏ, cố gắng quên đi, có thể cũng sẽ không rơi vào thảm canh như hôm nay. Yêu một người cầu mong được đền đáp là điều hạnh phúc, nhưng nếu không thể, chi bằng đành lùi lại phía sau để người mình yêu thật hạnh phúc. Yêu không có nghĩa là phải đền đáp, chỉ cần nhìn thấy họ hạnh phúc cũng là yêu

Chỉ mong Đinh Ninh Hy sớm ngày bình phục, hết lòng yêu một người thật sự thuộc về cô. Cũng đừng đi vào vết xe đổ của Mộ Miên để rồi lại hối tiếc

...<***>...

Suốt cả 2 tuần ở bệnh viện, Mộ Miên được Lục Nhiên chăm sóc như châu báu, bà vô cùng ân cần, dịu dàng. Chân của Mộ Miên đang bình phục rất tốt, cậu đã có thể đi được vài bước. Ngày ngày Lục Nhiên và Lương quản gia thay phiên nhau chăm sóc cậu, Mộ Miên được tẩm bổ toàn là những món tốt cho sức khỏe, thật ra cậu ăn cũng sắp ngấy rồi. Chỉ chờ mong Diệc Minh Phong tỉnh lại để chia sẻ bớt phần ăn cho anh

Khi Mộ Miên đã đi được vững vàng, cậu thường xuyên sang phòng Diệc Minh Phong thăm. Diệc Minh Phong đã hơn 2 tuần vẫn chưa tỉnh lại, theo bác sĩ có thể là do mất máu quá nhiều, tinh thần anh chịu áp lực căng thẳng nên nhất thời chưa thể tỉnh lại. Mộ Miên nhìn đau lòng, ngày ngày ngồi cạnh giường anh nói chuyện cho đỡ cô đơn

Hôm nay, trời nắng ấm thật đẹp, Mộ Miên nhìn bầu trời xanh quang đãng ở ngoài cửa sổ, rồi lại nhìn người đang nằm bất động trên giường. Cả căn phòng chỉ nghe mỗi tiếng tít tít của máy đo huyết áp. Mộ Miên vừa gọt trái cây vừa lầm bầm

" Trời đẹp thế này, anh nên dẫn em đi dạo mới phải "



"..."

" Đi một mình buồn chán lắm "

"..."

" Phong dậy chơi với em đi "

"..."

Mộ Miên cứ nói nhưng vẫn không có lời hồi đáp nào. Buồn chán, Mộ Miên chỉnh lại chăn nệm cho Diệc Minh Phong, vuốt ve mặt anh một cái rồi chuẩn bị rời phòng. Bước ra đến cửa, Mộ Miên lại nhìn một cái rồi quay mặt đi

" M-Miên..."

Mộ Miên khựng lại, nhìn về phía giường bệnh, chạy lại xem tình hình. Cậu thở dài, tự nói mình có bệnh, chắc là do Mộ Miên nhớ Diệc Minh Phong nên lại sinh ra ảo giác

" Hừ, là ảo giác sao? "

" Miên.. "

" !!! "

Cậu sửng sốt, hình như không phải là Mộ Miên nghe lầm, thật sự là Diệc Minh Phong đang gọi cậu

" Phong, anh tỉnh sao? Phong à "



Đầu ngón tay Diệc Minh Phong cử động nhẹ, anh rên rỉ vài tiếng rồi từ từ hé mắt. Đôi mắt Diệc Minh Phong đục ngầu, chắc vì nhắm mắt quá lâu. Chân mày nhíu lại, miệng anh sớm đã khô theo

" Miên..? "

" Phong, em ở đây. Anh sao rồi? Anh chờ một chút, em gọi bác sĩ "

Diệc Minh Phong yếu ớt kéo tay áo của Mộ Miên. Có lẽ là anh vẫn chưa yên tâm, vẫn còn lo sợ vết thương của Mộ Miên chưa lành. Mộ Miên bất lực ngồi xuống, nắm bàn tay to lớn ấy mà vỗ về

" Em không sao, ngoan. Để em gọi bác sĩ "

"..."

Thấy anh hình như không có ý định thả cậu đi, Mộ Miên chỉ thở dài. Dù sao hiện giờ anh vẫn là bệnh nhân, nuông chiều một chút cũng không quá đáng. Mộ Miên gọi điện thoại nhờ Lương quản gia gọi bác sĩ rồi cúp máy

" Em không đi đâu hết, chờ một chút bác sĩ sắp đến rồi. Khi nào anh khỏe hơn chúng ta sẽ nói chuyện có được không? "

" Ừm...khụ "

Mộ Miên nhanh chóng nâng đầu Diệc Minh Phong rồi cho anh chút nước uống, có lẽ cổ họng anh đã khô khan lắm rồi. Mộ Miên lòng vui mừng khôn xiết, cũng may là Diệc Minh Phong đã tỉnh lại, nếu không cậu cũng không biết bản thân sẽ ra sao nữa

Nước mắt lại không tự chủ mà rơi lả chả, cuối cùng Mộ Miên cũng trút được nổi lo của mấy tuần qua, cảm thấy thật nhẹ nhõm, đôi mắt cậu ngấn lệ nhìn anh đầy oán trách. Mộ Miên ôm Diệc Minh Phong mà la mắng

" Hức...đừng làm....mấy việc nguy h-hiểm...nữa đó..."

Mộ Miên khóc sụt sịt, Diệc Minh Phong chỉ im lặng vỗ về, gật đầu đồng ý. Bàn tay anh vỗ về ấm áp, dỗ dành cậu, cuối cùng mọi chuyện cũng ổn thỏa

Trời đẹp như hôm nay quả là một điềm lành may mắn