Mộ Miên đứng hình, đôi mắt cậu nhìn nơi đầy máu ấy, cả cơ thể như tê dại, Mộ Miên run rẩy sợ hãi, cậu không tin, cậu không tin vào mắt mình
Không thể nào...
" Phong....P-phong à.."
Mặc kệ cơn đau ở ngay chân đang chà sát mặt đất, cậu cứng đờ cả người, khó khăn di chuyển gần lại Diệc Minh Phong. Bàn tay Mộ Miên run rẩy do dự, chạm nhẹ vào vết thương đang rỉ máu của Diệc Minh Phong, máu anh dính đầy tay Mộ Miên, mùi máu tanh bốc lên cứ lẩn quẩn gần cánh mũi cậu. Mộ Miên dùng hết sức mình, kéo lấy Diệc Minh Phong đang nằm bất động vào lòng mình, ôm lấy khuôn mặt đang dần trắng bệch của anh, âu yếm, vuốt ve
Nước mắt cứ không tự chủ mà lăn xuống
1 giọt...
2 giọt...
Từng giọt nước mắt của Mộ Miên rơi lên gương mặt Diệc Minh Phong, cậu áp mặt mình vào một bên má anh, dụi nhè nhẹ
" Phong...hức...Anh mở mắt đi được không...?"
Diệc Minh Phong đôi mắt nhắm nghiền, trên mặt thoáng vẻ đau đớn, tái nhợt. Mộ Miên một tay ôm Diệc Minh Phong, một tay cố gắng che vết thương không ngừng chảy máu. Cậu càng cố gắng bao nhiêu, vết thuơng càng nhiều máu bấy nhiêu, lúc này đây Mộ Miên trở nên bất lực hơn bao giờ hết
" Đừng...đừng chảy máu nữa...hức...đừng chảy máu nữa...làm ơn..."
Một tay không kiềm được thì dùng hai tay, Mộ Miên cố gắng bịt miệng vết thương nhưng vô lực, máu ấm nóng đầy trên tay Mộ Miên. Cậu chầm chậm ngước nhìn đôi tay mình, nước mắt rơi một nhiều, đôi mắt Mộ Miên trở nên nhòe đi, mờ mờ khó nhìn. Toàn thân Mộ Miên cả áo lẫn quần đều toàn là máu của Diệc Minh Phong
" Ai đó...hức hức...làm ơn...cứu anh ấy..."
Mộ Miên ôm thật chặt Diệc Minh Phong , khóc đến nấc lên vài tiếng
Sao lại vậy? Tại sao Mộ Miên và Diệc Minh Phong lại lâm vào đường này?
Mộ Miên tự hỏi dù đã qua một kiếp, dù cho cuộc sống bất hạnh kiếp trước đã qua, tại sao nỗi bất hạnh vẫn tiếp tục đeo bám cậu?
Tại sao kiếp trước rõ ràng là Mộ Miên phụ Diệc Minh Phong, vậy mà kiếp này vẫn là cậu khiến Diệc Minh Phong rơi vào nguy hiểm?
Anh đã từng vì cậu chết một lần, chẳng lẽ kiếp này vẫn không thay đổi? Vẫn là anh vì cậu chết thêm lần nữa? Tại sao Mộ Miên không thể thay đổi được cái chết của Diệc Minh Phong? Cậu là sao chổi, là khắc tinh đời anh?
Mộ Miên đã cố gắng yêu anh thật nhiều, quan tâm anh thật nhiều, tất cả là vì tình yêu dành cho anh nhưng tại sao?
Tại sao người nằm không rõ sống chết không phải cậu mà lại là Diệc Minh Phong?
" Phong ...Phong ơi....
Đừng bỏ em...làm ơn.. hức...
...Anh đừng d-dọa em ... "
Xin anh đừng rời bỏ em như kiếp trước nữa...
Kiếp trước là em sai...là em không tốt...là em không chịu tiếp nhận tình cảm của anh ....
Nên làm ơn... xin anh... đừng bỏ em lại thêm một lần nữa... Diệc Minh Phong... Cầu xin anh..
" Kiếp này.... em sẽ và mãi...yêu anh mà...Phong...."
Mộ Miên kiệt sức, ngất trên người Diệc Minh Phong
...
Có gì đó chói đang chiếu vào mắt Mộ Miên đôi mắt cậu nặng trĩu mở dần. Mùi thuốc khử trùng thoang thoảng xung quanh cậu
" Phong..?"
Mộ Miên dùng sức tự ngồi dậy, cầm theo bịch nước biển đang truyền vào cơ thể cậu, một bên chân của Mộ Miên tê dại, vết thương bị đạn bắn được băng bó hoàn hảo, không còn đau nhưng lại vô cùng cứng đờ, chắc là do thuốc tê chưa tiêu tán
Cậu tập tễnh bước từng bước ra khỏi phòng bệnh, vừa mở cửa Mộ Miên đã nghe tiếng khóc của cha mẹ Diệc Minh Phong và giọng an ủi của Lương quản gia
" Diệc lão gia, Diệc phu nhân xin đừng lo lắng, cậu Diệc và cậu Mộ sẽ ổn thôi "
" Sao chúng ta lại không lo lắng cho được, hai đứa trẻ tội nghiệp, sao bọn chúng lại rơi vào tình cảnh này? "
Mộ Miên ho nhẹ lấy chất giọng đang khàn đặc của mình cất tiếng
" Cô chú...khụ bác Lương..."
Nghe tấy tiếng nói, ba người đồng loạt quay sang. Lục Nhiên khóc hết nước mắt chạy lại ôm Mộ Miên, xoa đầu, nghẹn ngào vô cùng
" Tiểu Mộ...tiểu Mộ con...hức ...tỉnh rồi sao..? "
" Cô ơi...anh Phong..anh ấy sao rồi ?...khụ khụ "
Bác Lương khẽ lau nước mắt
" Cậu Diệc không sao, đã qua cơn nguy kịch, cũng may các vệ sĩ cậu ấy dẫn theo kịp thời gọi cấp cứu, đồng thời cũng đã bắt Đinh Ninh Hy tiểu thư tại chỗ "
Mộ Miên nghe liền thở phào, mọi căng thẳng dồn nén cũng được giải tỏa khiến chân Mộ Miên mềm nhũn, suýt ngã, may mà có Lục Nhiên và Diệc Khải kịp thời đỡ lấy. Hai người đỡ cậu về giường bệnh, bác Lương liền đi gọi bác sĩ
" Tiểu Mộ con cảm thấy thế nào rồi? "
" Dạ..đỡ hơn một chút.."
" Uống nước đi con "
Lục Nhiên đưa nước cho Mộ Miên, cậu uống một hơi hết sạch
" Đinh Ninh Hy thế nào rồi ạ? "
" Hy nhi đã bị nhốt trong Đinh gia rồi. Dù sao con bé cũng là họ hàng thân thiết, dù biết nó đã phạm sai lầm nhưng chúng ta vẫn không đành giao nó cho cảnh sát "
Diệc Khải tiếp lời phu nhân
" Con bé sẽ bị giam giữ trong nhà dưới sự giám sát của Đinh gia. Chúng ta đã quen biết, chăm sóc con bé từ khi nó còn bé xíu, thay Lục Hân yêu thương và nhìn con bé trưởng thành....
....Dù rất có lỗi với hai con nhưng chúng ta chỉ có thể giam Hy nhi lại mà thôi...xin lỗi con "
Nhìn hai bô lão họ Diệc xin lỗi Mộ Miên, Mộ Miên cũng không có ý oán trách nào. Đối với hai vợ chồng Diệc gia, họ đã sớm xem Đinh Ninh Hy như con gái ruột của mình, lại tận mắt nhìn thấy Đinh Ninh Hy từng bước trưởng thành, họ đương nhiên chẳng nỡ ép cô ta vào tù. Mộ Miên hiểu điều đó, họ cũng chỉ là bậc phụ mẫu, chỉ có thể bao dung, yêu thương con cái dù cho chúng có phạm sai lầm to lớn như thế nào
" Hai người đừng xin lỗi con... Con hiểu mà, không sao hết "
" Chúng ta xin lỗi con. Thật ra khi biết con bị bắt cóc, chúng ta đã sốt sắn lắm, nhưng cũng chỉ có thể cầu nguyện cho con và Phong bình an, cũng chẳng làm gì được "
Mộ Miên vô cùng biết ơn tấm lòng của Lục Nhiên và Diệc Khải, lại ngưỡng mộ Diệc Minh Phong thật may mắn khi có những người cha mẹ tuyệt vời này
" Khi nào Phong tỉnh lại, ta sẽ cho hai đứa gặp nhau. Tiểu Mộ hãy nghỉ ngơi thật tốt nhé "
" Dạ vâng "
Lúc này Lương quản gia cũng đội ngũ bác sĩ bước vào, kiểm tra sơ bộ rồi mỉm cười. Mộ Miên bị thuơng không quá nặng, chỉ cần điều dưỡng vết thương cho tốt liền có thể xuất viện, nhưng chân sau khi lành lại phải tập đi để phục hồi chức năng của chân, tránh tàn phế
" Xin hai vị yên tâm, chân của cậu Mộ được chữa trị với những công nghệ tiên tiến nhất, chắc chắn sẽ không để lại di chứng nào, tôi xin phép "
Bác sĩ rời đi, Lục Nhiên cùng Diệc Khải và Lương quản gia cũng rời đi để Mộ Miên nghỉ ngơi. Trải qua nhiều chuyện kinh khủng, Mộ Miên cũng mệt mỏi thiếp đi