Trọng Sinh Vì Anh

Chương 16: Bỏ trốn




Mộ Miên ngồi ăn mà lòng nghĩ ngợi, tay không yên mà huơ huơ cái nĩa...Khoan, cái nĩa?

Trí thông minh của Mộ Miên là được vận hành, không có dao cũng được, có nĩa vẫn xài được. Mộ Miên lo ăn hết đồ ăn, cầm nĩa rồi lại nhìn về phía cánh cửa. Nhìn xuyên qua cái lỗ nhỏ quan sát, bên ngoài hình như không có ai. Cậu hí hửng cầm nĩa, bẻ cong bớt từ 3 cái ghim thành 1, mài cho nó nhỏ lại một chút rồi đưa vào ổ khóa ngồi bẻ. Bản thân Mộ Miên cảm thấy không biết có được hay không vì đây là lần đầu cậu ngồi bẻ khóa, vẫn là cầu mong nó thành công

Cạch!

Được rồi! Mộ Miên suýt nữa thì hét toáng lên vì mừng rỡ. Cậu khựng lại rồi thầm cười hí hửng. Mở nhẹ cánh cửa, Mộ Miên cẩn thận ngó nghiêng, thở phào một tiếng

" Phù...Được rồi, đi thôi! "

Mộ Miên rón rén, cẩn thận từng bước chân, mỗi lần gặp khúc cua đều phải đứng lại ngó nghiêng mới có thể đi tiếp. Trong lúc đi, Mộ Miên phát hiện ra đây là một tòa nhà mua sắm đã cũ kỹ, vô cùng đổ nát, có lẽ như đây là một công trình còn dang dở. Tòa nhà xây dựng còn chưa hoàn thiện, cũng may là trên đường có một số bảng hiệu dẫn đến lối thoát, dường như là những chiếc bảng cũ mà những công nhân từng xây để lại dẫn đường, tòa nhà này khá lớn, có lẽ là để tránh bị lạc

Vừa đi, Mộ Miên thầm nghĩ Đinh Ninh Hy quả nhiên là lần đầu làm chuyện phi pháp, cô tiểu thư sinh ra đã ngậm thìa vàng, được bao bọc từ thuở lọt lòng, muốn gì được nấy như cô ta nên cách hành xử có chút kiêu căng chuẩn tiểu thư đài cát. Vì là lần đầu tiên làm chuyện phi pháp mà cách bố trí bảo vệ canh gác còn lỏng lẹo, suốt cả đường đi Mộ Miên vượt qua rất nhiều kẻ canh gác một cách dễ dàng, nhân lực canh cũng không nhiều. Với một người lanh lợi như Mộ Miên thì việc trốn thoát giống như chơi trốn tìm mà thôi

Mộ Miên đi được một lúc thì cũng thấy cổng ra

" Tới rồi...Ách! Cô ta ít nhất vẫn còn dùng não đúng chỗ "

Trước cửa thoát có rất nhiều người canh, ít nhất Đinh Ninh Hy vẫn còn nghĩ đến cảnh Mộ Miên tẩu thoát. Xem ra cô nàng đã dồn cả một lực lượng để trông chừng cậu chạy thoát hoàn toàn. Mộ Miên tính toán chắc chỉ còn vài phút nữa cậu sẽ bị phát hiện là trốn thoát thôi, phải nhanh chóng nghĩ cách rời khỏi tòa nhà này

Nhìn xuống mặt đất đầy sỏi đá, Mộ Miên thầm cười hì hì, bỗng cảm thấy sao cha mẹ lại sinh ra mình sở hữu bộ não như các thiên tài. Cầm vài viên sỏi tung hứng trên tay, Mộ Miên cảm thấy Diệc Minh Phong có đến không chừng mọi chuyện đã được giải quyết xong xuôi

Nấp sau một bức tường, Mộ Miên thám thính

" Các người có thấy vị tiểu thư thuê chúng ta bị ngốc không? "

" Hình như là lần đầu bắt cóc hay sao ấy, bố trí canh gác như mời con mồi trốn thoát vậy "

" Im lặng lo làm việc được giao đi, đừng có bình phẩm "



" Ừa, miễn có tiền được rồi, cứ nghe theo cô ấy sắp xếp thôi "

Bộp!

" Au... sao anh đánh tôi? "

" Gì? Hồi nào ba? "

Bộp!

" Ê, thích kiếm chuyện à tên kia? "

" Mã cha hai đứa bây, thằng nào đánh ông? "

Bộp!

" Mẹ kiếp, có tin ông đánh hai bây nhập viện không? "

" Ơ, tôi có làm gì đâu??? "

Thế rồi mấy người canh cửa quay sang cãi nhau ầm ĩ, còn đụng tay đụng chân nhau, thiếu điều sắp "đánh yêu" nhau đến nơi rồi. Mà "hung thủ" lại nấp sau tường che miệng cười hí hửng, Mộ Miên hay xem trên phim có mấy cảnh thế này, bản thân cũng muốn làm thử, may sao nay có dịp thực hành

Tranh thủ mấy tên kia chí chóe nhau, Mộ Miên vốn đã thấp bé, nhỏ con nhẹ nhàng vô hình lướt ra ngoài. Bước ra khỏi cổng, vì mừng quá mà hét lên

" Yeah! Thoát rồi...Thấy bà rồi...@-@ "

" Ê tên kia thoát rồi kìa! Đuổi theo! "

Mới nãy Mộ Miên còn tự khen bản thân thông minh, giờ cậu vừa chạy vừa chửi chính mình ngu ngốc, cái miệng hại cái thân. Một tên trong số đó đã báo cáo lại với Đinh Ninh Hy, cô ta vô cùng tức giận



" Bắt lấy cậu ta, nếu không tôi không trả một cắt bạc nào!!! Vô dụng! "

Ở đây đường vắng, đồng không mông quạnh, chỗ ẩn nấp cũng không nhiều. Mộ Miên chỉ có thể luồng lách qua những đống đổ nát, thở hồng hộc. Cầm lắc tay định vị mà lòng nao núng, Mộ Miên không biết khi nào Diệc Minh Phong mới đến nên có chút sợ hãi. Đặc biệt là khi những người đang bám đuôi cậu trên tay đang cầm vũ khí, toàn súng với dao găm, có lẽ vì không định giết Mộ Miên nên chưa ai nổ súng

Đinh Ninh Hy đuổi theo bằng xe hơi, chửi rủa

" Bắn cậu ta, né những chỗ chí mạng là được, bằng mọi giá bắt về ngay cho tôi! "

Bọn canh gác: Sao cô không đưa xe cho bọn tôi dễ bắt hơn?

Thật may là Đinh Ninh Hy không có ý định dùng xe tông chết Mộ Miên, chỉ đứng ngoài thúc giục bọn canh gác, có lẽ cô ta sợ bị vạ lây máu me, Đinh Ninh Hy vẫn còn nhát chán!

Thể lực Mộ Miên vốn đã rất yếu, căng thẳng từ lúc bị bắt đến giờ, cộng thêm chạy đường dài kha khá lâu nên giờ đã thấm mệt, Mộ Miên sắp không cầm cự nổi

Bằng!

Mắt cá chân của Mộ Miên bị sượt qua bởi một viên đang khiến cậu sợ chết khiếp, vậy mà Đinh Ninh Hy dám dùng súng thật

Bằng!

Bằng!

Từng tiếng bắn vang lên khiến tính mạng của Mộ Miên như đang từ từ đứt đoạn, vừa sợ vừa kiệt sức khiến Mộ Miên không nghĩ ngời được gì nhiều nữa, trong đầu chỉ còn có mỗi cái tên của Diệc Minh Phong

" Khi...nào anh mới đến..? hộc..."

Bằng!

Một cơn đau bỗng nhiên lan tỏa khắp cơ thể Mộ Miên, chân cậu không có lực liền mất đà khiến cậu ngã nhào. Mộ Miên khó khăn nhìn vào chân, bị bắn trúng rồi!!!