Từ thành phố C về nhà cũng không xa lắm, Hạ Hân Nghiên lái xe về cũng chỉ mất tầm ba tiếng đồng hồ, đó là vào trường hợp thời tiết, giao thông ổn định. Chứ hôm nay cô đi thì không có được may mắn như vậy. Cũng chả biết dạo này làm sao mà suốt ngày tắc đường, xe cộ đông ghê gớm khiến cô phải mất gần gấp đôi thời gian thông thường mới về được đến nhà của mình.
Trước khi rời đi, Hạ Hân Nghiên đã chuẩn bị trước một số đồ dùng cho Hạ Dương như quần áo, quà ra mắt. Dù sao ngày mai cũng là lần đầu tiên bánh bao ra mắt đội đặc biệt nên cũng phải chuẩn bị qua một ít. Sau cuộc nói chuyện ngày hôm qua của hai chị em, cô chỉ biết Hạ Dương gọi điện về cho bố, không rõ hai bố con trò chuyện cái gì nhưng đến sáng hôm nay cô nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hạ Dương nói về quyết định đồng ý vào đội đặc biệt. Đây chính là con đường do bánh bao lựa chọn chứ không phải như bị ép buộc hồi đầu nên nhìn khí thế của thằng nhóc cũng khác hẳn khiến cô cũng yên tâm hơn không ít.
Vì đây là chuyện xảy ra khác hẳn so với kiếp trước nên Hạ Hân Nghiên cũng không chủ quan, cô đã nhắc đi nhắc lại với Hạ Dương rằng có chuyện gì nghiêm trọng hay đột ngột xảy ra thì nhớ gọi cho mình. Kể cả thường xuyên báo về tình trạng hay lịch trình nữa. Cô không thể giải thích hay kể về tương lai được, có khi nói ra còn bị cho là tâm trí bất ổn nữa là. Hạ Dương khi đó chính là ghét bỏ nói: “Chị sắp lải nhải ngang ông Hạ rồi đấy”.
Hạ Hân Nghiên cũng biết mình nói hơi nhiều nhưng cô cũng không giải thích mà chỉ híp mắt nói: “Nếu em không muốn mấy cái xe của em ở nhà bị …”.
Cô còn chưa nói hết câu thì Hạ Dương đã phát hoảng lên ngắt lời: “Được, được mà. Em có nói gì đâu nào. Gọi điện, thông báo chứ gì. Chuyện cỏn con. Hôm nào em cũng sẽ báo cho chị, hứa không thiếu ngày nào luôn. Chị làm ơn tha cho mấy cái xe của em đi”. Để mấy bé cưng của hắn vào tay bà chị này chắc không được mấy bữa mất.
Nhà họ Hạ nằm ở vị trí tương đối yên tĩnh, không ồn ào náo nhiệt như khu trung tâm thành phố nhưng cũng thuộc khu vực tấc đất tấc vàng của thành phố M. Bố mẹ cô không thích khoa trương nên biệt thự được xây dựng theo phong cách đơn giản nhưng nhìn lại thấy trang nhã vô cùng. Thêm vào đó, công việc của bố mẹ hay công tác ở thành phố A, suốt ngày đi đi lại lại giữa hai thành phố. Hạ Hân Nghiên cô lại là sinh viên ở kí túc xá, trường đại học cô đang theo học có quy tắc dù bất kể là ai đi chăng nữa, khi mới vào đều phải ở kí túc xá trường trong năm đầu tiên. Hạ Dương thì càng khỏi phải nói, cũng không ở đây nên ngôi nhà chỉ còn mình Hạ Uyển và người giúp việc.
Đã được một thời gian Hạ Hân Nghiên chưa về nhà nên khi nhìn thấy cô, quản gia có hơi ngạc nhiên, mừng rỡ ra đón: “Đại tiểu thư, cô mới về”.
“Thế nào?” Hạ Hân Nghiên tinh nghịch nháy mắt: “Lâu không gặp bác có nhớ cháu không?”
Quản gia nghe thấy vậy thì ngỡ ngàng, ngớ người ra. Mới vừa rồi đại tiểu thư mới nháy mắt, lại còn trêu đùa với ông đúng không. Thật không thể tin được. Mới bao lâu không gặp sao tự nhiên tiểu thư lại có vẻ trở nên… thân thiện? Ông chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của cô cả.
“Tiểu thư, cô…”
Trông thấy quản gia ngạc nhiên, Hạ Hân Nghiên tỏ vẻ dễ hiểu trong lòng. Kiếp trước cô là con người ít nói, có chuyện gì thì cũng giữ trong lòng mà tự xử lý, không nói cho ai. Mà nếu có nói chuyện thì đều khiến cho người khác tức chết. Kiếp này từ khi sống lại cô đã quyết định sẽ sống tùy tâm tùy tính, tự do thoải mái, không cần phải để tâm đến nhiều. Cô tiếp tục nói:
“Chả lẽ bác không nhận ra cháu à?”
“Sao… sao có thể?” Quản gia rõ ràng chưa quen với tác phong mới này của Hạ Hân Nghiên, ông nói hơi lắp bắp, tay xoa xoa trán: “Lâu ngày không gặp nên nhìn tiểu thư có vẻ đẹp hơn nên bác ngớ ra thôi”.
“Ái chà” Hạ Hân Nghiên cười rạng rỡ: “Bác cứ trêu cháu thôi”.
Tiếng cười nói hi hi ha ha vang lên rõ rệt từ phía phòng khách, nghe độ phải tầm bốn, năm người liền. Hạ Hân Nghiên thắc mắc, quái lạ Hạ Uyển còn chưa đi về, ai đang ở bên trong vậy? Cô quay sang hỏi bác quản gia:
“Bác, bố mẹ cháu về rồi ạ?”
“Chưa” Quản gia lắc đầu nói: “Ông chủ nãy mới gọi điện nói tối mai hai người mới về cơ”
Hạ Hân Nghiên chỉ vào bên trong: “Cháu nghe có tiếng nói chuyện. Không phải bố mẹ thì là ai vậy bác?”
“À, cái này” Quản gia hơi nhíu mày, rõ ràng chính là bộ dạng khó chịu: “Bà chủ nhà họ Chu đến, đã ở đây mấy ngày rồi. Bà ấy nói là đến trông nhà hộ chúng ta. Nhưng chẳng hiểu sao, hôm nào cũng có mấy người khác đến đây”.
Bà chủ nhà họ Chu? Thế chẳng phải là mẹ tên khốn Chu Hạo hay sao? Bà ta đến đây làm gì? Lại còn trông nhà hộ? Định kể chuyện cười đấy à.
Hạ Hân Nghiên hỏi: “Sao bác không bảo là nhà chúng ta không có ai ở nhà cả. Mà nhà mình có ai nhờ bà ấy đến đâu?”
Vớ vẩn. Bao nhiêu người giúp việc với vệ sĩ ở đây để làm cảnh à. Nhà cô sao lại phải cần nhờ người ngoài đến trông hộ?
Dường như cảm nhận được khí tức từ Hạ Hân Nghiên, quản gia lại cảng yên tâm như tìm được người nhờ cậy, ông bắt đầu than vãn:
“Bác không nói như thế được đâu tiểu thư ơi. Bà ấy là do nhị tiểu thư nhờ đến đây đấy. Cô ấy nhờ bà ta ở đây trông nhà hộ nên không thể lên giọng đuổi người ta về được”.
Chậc!
Bên trong phòng khách
“Cô kia, cô pha trà kiểu gì vậy hả? Nước nguội tanh nguội lạnh như này mà cô cũng bưng ra được à?”
“Bà Chu, nước này đã để ở đây nãy giờ hơn ba mươi phút rồi nên nó mới không còn nóng nữa” Giọng nói yếu ớt trả lời
“Lại còn cãi! Không đi đổi đi mà còn đứng trả treo với tôi. Gia giáo của cô kiểu gì vậy hả? Không ai dạy cô cách cư xử với chủ nhân của mình à”
Bà làm quái gì phải chủ của tôi, đã ngu mà cứ thích ra vẻ. Cô giúp việc nói thầm trong lòng, không dám nói thẳng ra mà dạ vâng rồi quay đi thay ấm nước mới. Cô sẽ đợi cho ông bà chủ hoặc đại tiểu thư về xử lý chứ không cần ở đây lắm lời với bà ta. Không hiểu nhị tiểu thư bị sao mà lại mời bà ta ở lại nữa.
Có vẻ như thấy chưa đã nên bà Chu lại tiếp tục lên giọng:
“Anh vệ sĩ kia, đúng, anh đấy, đi ra đây rót nước cho mấy người chúng tôi đi”
Người vệ sĩ lạnh nhạt thẳng thắn nói: “Tôi không có nghĩa vụ phải làm việc đó thưa bà. Đây là Hạ gia chứ không phải Chu gia nhà bà, mà kể cả ông bà chủ chúng tôi cũng không bao giờ nói chúng tôi phải làm những việc như vậy cả”.
Bà Chu bị mất mặt trước bạn bè của mình, thẹn đỏ cả mặt, ai ngờ được một tên vệ sĩ quèn của Hạ gia lại dám ăn nói với bà ta như thế cơ chứ. Bà ta chính là mẹ chồng tương lai của nhị tiểu thư nhà họ đấy.
“Cậu, cậu dám ăn nói như vậy với tôi sao?” Bà Chu chỉ tay vào mặt anh vệ sĩ: “Được, giỏi lắm, cậu cứ chờ mất việc đi, đợi Uyển Uyển về…”
Đang nói chưa hết câu thì một giọng nói lạnh lùng đột ngột vang lên: “Hạ Uyển về thì làm sao?”