“Con bà nó, mấy người ngồi ăn uống no say với nhau như thế mà sao không gọi anh dậy vậy hả?”
Người thanh niên quần áo xộc xệch, nhìn điệu bộ là biết mới ngủ dậy, giọng nói ngái ngủ còn rõ ràng còn kèm theo điệu bộ nhăn nhó như đang hết sức khó chịu. Hiển nhiên là thái độ đối với đám người trước mặt
Thẩm Duy vừa nhai vừa nói: “Anh chắc chắn không có ai gọi không anh Tinh Viễn?”
“Chứ sao nữa. Anh mày chả nghe thấy gì cả” Tinh Viễn gật đầu chắc chắn như đinh đóng cột, bộ dạng vừa tỉnh ngủ nhìn có chút ngây ngốc. Tuy nhiên Đường Đường và Sở Tây nghe xong thì hết mức cạn lời.
Quay lại 30 phút trước ở cửa phòng Tinh Viễn
“Rầm, rầm, rầm”
“Anh Tinh Viễn, mở cửa đi, đến giờ ăn cơm rồi kìa” Đường Đường vừa đập cửa vừa gọi ầm lên. Hắn áp tai vào cửa lắng nghe: “Quái thật, chả có tiếng gì cả. Mày có chắc ông ấy đang trong phòng không Sở Tây? Có khi anh ấy đi ra ngoài rồi ấy chứ”
Nói rồi hắn lại tiếp tục đập cửa ầm ầm. Sở Tây cũng không nhịn nổi nữa, kéo tay Đường Đường ra nói: “Đừng đập nữa. Cửa sắp sập rồi kia kìa. Đợi tí đã”
“Đợi cái gì?”
Đường Đường vừa mới dứt lời thì thấy Thẩm Duy cầm chùm chìa khóa đi tới.
Má, có chìa khóa sao không nhắc hắn sớm.
“Cạch”
Cả ba người đen mặt nhìn Tinh Viễn ngáy khò khò ngon lành không biết trời trăng gì, bọn hắn hết gọi điện rồi lại đập cửa ồn như thế mà vẫn ngủ được. Chả lẽ cái ông này khi ngủ thì bật chế độ câm điếc à. Là ai cứ luôn miệng nói phải gọi anh dậy vậy hả?
Thẩm Duy bước lên bật hết đèn sáng trưng, mở cửa sổ ra để ánh sáng vào phòng rồi hắn ghé vào bên tai nói to:
“Anh Tinh Viễn, dậy ăn cơm”
“ANH TINH VIỄN”
“DẬY ĐI, tối rồi kìa”
Trong lúc Thẩm Duy nói, Sở Tây phối hợp lay người, nhưng 5 phút sau khi Lão K bước vào thì thấy ba con người đang đứng đầy bất lực, hắn cười:
“Vẫn còn ngủ à, ái chà, thôi kệ đi, xuống ăn cơm, anh mày đã bảo tên này mà ngủ thì như lợn chết ấy, gọi không được đâu. Tí nữa tự khắc nó tỉnh”.
Đường Đường nhún vai bày tỏ: “Tí nữa kiểu gì anh ấy cũng lại cằn nhằn cho mà xem”.
Y như rằng hiện tại Tinh Viễn đang nhăn nhăn nhó nhó, hậm hực cằn nhằn mọi người. Sở Tây vỗ chán nói: “Lần này quả là sơ sót mà, lần sau em nhất định sẽ quay lại cả quá trình cho anh xem”. Đến lúc đó xem anh làm sao.
Tịch Mặc cười bất đắc dĩ, cái tiết mục này lần nào cũng như lần nào, kiểu gì lần sau cũng thế cho mà coi. Hắn nói: “Mới bắt đầu thôi anh Tinh Viễn, nào ngồi xuống đi, Nhạc Cẩn mới làm nhiệm vụ về mua ít hải sản về đây này”
Nhạc Cẩn - người đang mút ốc nãy giờ mới ngẩng đầu, giơ tay vẫy vẫy: “Em mua được toàn hàng ngon đấy”. May mà hôm nay ông này còn dậy kịp lúc ăn chứ bình thường thì đúng là xong xuôi hết rồi mới thấy ló cái mặt ra. Một màn như trên xảy ra quá thường xuyên nên bọn hắn ai nhìn cũng đã quen rồi.
Có vẻ kì kèo một lúc đã tỉnh táo cả người, Tinh Viễn lúc này mới trở lại trạng thái thường ngày. Hắn vươn tay với lấy một cái bánh sừng bò cạnh bỏ hẳn vào miệng trong tiếng hô của Nhạc Cẩn
“A, anh Tinh Viễn, cái bánh đó”
Còn chưa để Nhạc Cẩn nói hết câu thì Tinh Viễn đã lốm hơn nửa cái, hắn ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy, cái này làm sao?”
Nhạc Cẩn dùng ánh mắt tiếc thay cho Tinh Viễn, biết bao nhiêu đồ ai mà ngờ anh lại vớ ngay phải cái bánh đó cơ chứ.
Thẩm Duy bày ra bộ dạng xem kịch nói: “Lúc nãy anh Cao Lãng mới vào nhà vệ sinh, cái đấy là của ông ấy đấy. Trước khi đi, ông ấy còn dặn là anh về muộn như vậy là đợi mua cái bánh này nên đừng ai ăn của anh đấy”.
“Ực” Tinh Viễn nghẹn họng nhìn vào thứ đang cầm trên tay lại nhận thấy ánh mắt cảm thông của đám anh em.
Lũ đáng ghét này
Tại sao lại không nhắc hắn sớm chứ hả
Cái tên Cao Lãng kia chính là người cầm tinh con tì hưu đấy. Bạn không thể tưởng tượng nổi được đâu. Hắn nhớ ngày trước mình lấy một cái kẹo cao su của ông ấy thôi mà sau một tháng gặp lại ông ấy vẫn còn nhớ, lại còn tính lãi 20 nghìn liền. Một cái kẹo có nghìn bọ mà tính lên đến 20 nghìn đấy. Nhìn cái bánh trong tay mà nước mắt chảy ròng ròng vào trong lòng. Đúng là cái tay hại chết cái ví mà.
“Ô hay, cái bánh anh mày mới để đây đâu rồi?” Cao Lãng quay lại đã thấy lạ cất tiếng hỏi
“Em” Tinh Viễn chán nản nói: “Nãy em ăn mất rồi. Tí nữa em gửi tiền cho”
Cao Lãng chống hông nói: “Anh em với nhau lại cứ suốt ngày tiền với nong. Anh mày là người như vậy sao?”
Chưa để Tinh Viễn nói thêm gì, Cao Lãng lại tiếp tục: “Tí nữa cứ chuyển khoản cho anh là được rồi”.
Hắn biết ngay mà. Cái ông này mà đổi tính được hắn đi bằng đầu.
Đường Đường cất tiếng: “Mọi người nghe này, hôm bữa em với mấy người đã bàn kế hoạch nên đón tiếp người mới như thế nào rồi”.
“Sao? Đã bàn rồi cơ à?” Nhạc Cẩn hưng phấn hỏi: “Nói chi tiết xem nào”
“Không được” Thẩm Duy giãy nảy lên: “Anh đã đồng ý đâu”
Làm như thế thì mệt chết hắn rồi. Dọn thế nào cho xuể. Không được. Hắn không đồng ý.
Lão K xua tay nói: “Cứ kệ thằng nhóc này đi. Đường Đường em nói tiếp cho mấy người chưa nghe đi”
Thẩm Duy đang chuẩn bị lên tiếng thì bị Tinh Viễn gắp ngay một miếng xương nhét vào giữa mồm: “Ngồi yên, anh mày còn chưa được nghe”.
Thế là cả đám hí hoáy ngồi thảo luận, mặc kệ sự phản đối của Thẩm Duy.
“Được đấy” Nhạc Cẩn nói: “Em tán thành, còn thâm hơn cả năm ngoái nữa”
Cao Lãng thương tiếc: “Khà khà, thảm mấy nhóc năm nay rồi, thấy chưa năm ngoái vẫn còn nhẹ nhàng chán đúng không Tịch Mặc?”
Nghe nhắc đến năm ngoái Tịch Mặc miễn bình luận, hắn không muốn nếm trải lại cái hương vị ấy một chút nào cả. Lũ người đáng ghét này hại hắn ốm đến ba ngày liền:
“Thôi đi, anh còn không biết xấu hổ mà nhắc lại à?”
“Ổn áp đấy” Tinh Viễn hỏi: “Cần chuẩn bị trang phục, phụ kiện chứ nhỉ?”
Sở Tây đáp: “Còn ngày mai nữa cơ mà anh, mấy thứ đó chạy ra ngoài mua là có hết”
Tịch Mặc thấy mọi người đều tán đồng, hắn vỗ tay một cái chốt: “Thống nhất thế nhé, bây giờ phân chia nhiệm vụ, em sẽ …”
Thẩm Duy bị mọi người gạt sang một bên mặc kệ. Hắn không còn tha thiết gì với cuộc đời nữa. Đội trưởng ơi mau về cứu em với! Mấy người này đều bắt nạt em! Hu hu…
Tiếc thay cho Thẩm Duy là đội trưởng của hắn lúc này cũng không nghe thấy được gì mà nếu hắn mà biết có khi còn rất tán đồng nữa là khác. Lăng Hạo Hiên đang ngồi trong phòng Cố Nguyên mày mò lật tung loạn xạ hết cả cái mô hình thằng bạn mình mới lắp xong ra. Hôm nay hắn không quay về nhà mà ở lại nhà một hôm tại mẹ Cố nhiệt tình quá mức nên hắn cũng không nỡ từ chối tấm lòng của bà.
“Vãi chưởng” Cố Nguyên kinh hãi nhìn mẹ mình kêu lên: “Mẹ… mẹ mới nói cái gì cơ? Mẹ bảo con … thích cái tên họ Lăng kia á?”
Chuyện kinh dị của năm đây rồi. Hắn không hiểu sao mẹ lại có thể suy nghĩ xiên xẹo đến như vậy được. Làm hắn nổi hết da gà rồi đây này, hắn là trai thẳng 100% nhé. Trời đất ạ!
“Không phải hai đứa suốt ngày đi với nhau đấy à. Bao nhiêu cô gái mẹ giới thiệu mà con có động tâm tí nào đâu?” Mẹ Cố nói rất đương nhiên tỏ vẻ mẹ đã nhìn thấu con rồi nhé
“Con là trai thẳng, thẳng tắp như cột điện có được không? Mẹ của con ơi, mẹ bớt suy nghĩ linh tinh đi hộ con với. Con từ chối gặp mặt chỉ là chưa ưng ai thôi chứ không phải là như mẹ nghĩ đâu. Con phải đi mách bố mới được, để bố tự đi quản vợ mình lấy, không thể để mẹ có thời gian rảnh rồi suốt ngày vớ va vớ vẩn được”.
“Thật đấy à?” Mẹ Cố hoài nghi nhìn một lượt Cố Nguyên từ trên xuống
“Thật”
Đau hết cả đầu. Bảo sao hôm nay lúc ăn cơm thái độ của mẹ cứ là lạ, hóa ra nguyên nhân là đây. Cố Nguyên mếu máo trong lòng, nếu không phải hôm nay hắn làm sáng tỏ kịp thì có khi mẹ hắn coi Lăng Hạo Hiên từ như con nuôi của mình thành con dâu luôn ấy chứ. Thiện tai!!!