Trọng Sinh Tướng Quân Luôn Xem Mình Là Thế Thân

Trọng Sinh Tướng Quân Luôn Xem Mình Là Thế Thân - Chương 113: Chuyện cũ quen nhau từ nhỏ như giấc mộng




Mộ Chi Minh nghe thấy Cố Hách Viêm nói như vậy ngẩng ngơ một lát, sau đó cười nói: "Ngươi thẳng thắn như vậy, ta mừng rỡ như điên, chỉ là cây bồ đề này vô duyên với ta, không biết vì sao Tướng quân nhìn nó lại nghĩ đến ta?"

Cố Hách Viêm: "... Vô duyên?"

Lúc hắn nói ra hai chữ này, trong giọng nói đều là sự mất mát và uể oải khó kiềm nén, như thể đang bị người khác đối xử một cách phụ lòng.

Trong lòng Mộ Chi Minh "lộp bộp" một tiếng, vội vàng lấy lòng mà cười nói: "Là ta ngu dốt, nếu Tướng quân không chê thì có thể chỉ điểm cho ta vài thứ."

Cố Hách Viêm nhìn y một cái lại quay đầu nhìn về phía dưới cây bồ đề, Mộ Chi Minh nhìn theo ánh mắt hắn, chỉ thấy một khoảng trống không, không có vật gì, càng thêm hoang mang.

"Lúc nhỏ ngươi thường tới cổ tháp này cầu phúc." Cố Hách Viêm nhẹ giọng nói.

Mộ Chi Minh gật đầu: "Đúng vậy."

Cố Hách Viêm: "Năm tám tuổi ngươi từng bệnh nặng một trận, sốt cao không lui, vì thế mới mắc bệnh phổi, suối ngày ho ra máu, mất ba năm mới dưỡng thân thể tốt lên."

"Đúng vậy." Mộ Chi Minh không phủ nhận.

Nhưng hai câu nói này có liên quan gì đến nhau?

Cố Hách Viêm nhìn Mộ Chi Minh: "Ngươi còn nhớ rõ vì sao mình bị bệnh không?"

Mộ Chi Minh đăm chiêu suy nghĩ.

Y nhớ năm tám tuổi, từng bị một cơn sốt cao, cả người bị thiêu đến mơ mơ màng màng, thậm chí còn đến Quỷ Môn Quan một chuyến, cho nên những chuyện xảy ra trước và sau thời gian đó y đều không nhớ rõ.

Mặc dù Mộ Chi Minh nhớ không rõ, nhưng Cố Hách Viêm lại nhớ hết tất cả những chuyện xảy ra ở đây.

Mười bốn năm trước, tháng chạp trời đông giá rét, nước đóng thành băng, năm ấy hắn mười tuổi, một mình lẻ loi ngồi dưới cây bồ đề này, cảm nhận từng hương vị của gió tuyết thổi ngược.

Bỗng nhiên, một giọng nói trẻ con thanh thúy như minh bội hoàn vang lên bên tai hắn: "Huynh ngồi ở đây làm gì?"

Cố Dục Dập ngẩng đầu nhìn lên bèn thấy một người mặc áo choàng gấm vóc xanh trắng đan chéo dày nặng, một hài đồng phấn điêu ngọc trác*, tóc vấn trái đào nghi hoặc mà nhìn hắn.

(*Phấn điêu ngọc trác: da thịt mềm mại trắng nõn, thường dùng để chỉ mấy đứa trẻ đáng yêu, cũng có thể dùng để chỉ người phụ nữ xinh đẹp.)

Quỳnh bao ngọc bích vỡ thành từng mảnh, cơn gió lạnh băng kia chẳng biết vì sao mà đột nhiên giảm đi không ít.

Cố Dục Dập trả lời: "Ta lạc đường."

Mộ Ly Chu ngồi xuống bên cạnh hắn, bàn tay trắng nõn như ngó sen giúp hắn phủi đi mấy vệt tuyết trên tóc và bả vai, sau khi thấy hai tay hắn bị đông lạnh đến đỏ bừng bèn cởi áo choàng trên người xuống che đi tay hắn.

Mộ Ly Chu hỏi: "Huynh muốn đi đâu?"

Cố Dục Dập: "Tìm mẫu thân ta."

Mộ Ly Chu: "Huynh đi lạc với mẫu thân sao? Vậy đi, ta đưa huynh đến thiện phòng chờ trước, nơi đó ấm áp, mẫu thân của huynh nhất định sẽ đến đó tìm huynh."

Cố Dục Dập trầm mặc một lúc lâu, nói: "Người sẽ không đến."

Mộ Ly Chu khó hiểu: "Vì sao vậy?"

Cố Dục Dập: "Người đã mất rồi, ta tới tìm mộ của người."

Tiểu Ly Chu bĩu môi, dù gì cũng là trẻ con không biết gì, vì thế hoang mang hỏi: "Mất là gì?"

Cố Dục Dập: "Chính là đi rồi, không còn nữa."

Mộ Ly Chu: "Người không thể bên cạnh huynh sao?"

Cố Dục Dập gật đầu: "Ừm."

Mộ Ly Chu đặt mình vào hoàn cảnh người khác thử suy nghĩ nói: "Nếu mẫu thân của ta không ở cùng ta thì nhất định ta sẽ khóc rất lớn."

Hài từ nói đoạn bèn đứng lên, dẫm "ì ọp" lên tuyết chạy về thiện phòng, chốc lát đã không thấy bóng dáng, khi Cố Dục Dập còn đang cầm lấy áo choàng trong tay của hài tử không biết làm sao thì người kia lại "ì ọp" chạy trở về.

"Cái này cho huynh." Mộ Ly Chu thở hổn hển nhét đồ vật trong tay vào lồng ngực Cố Dục Dập.

Cố Dục Dập cúi đầu nhìn xuống, là một điểm tâm được gói kỹ lưỡng bằng giấy bao dầu.

Mộ Ly Chu nói: "Đây là bánh quế hoa bò trắng, là điểm tâm Tễ Nguyệt Trai ta thích nhất đó, huynh mau nếm thử đi, ăn rất ngon."

"Ừm." Cố Dục Dập gật đầu, "Cảm ơn."

Mộ Ly Chu chống nạnh thở dài: "Một mình huynh ở đây thật buồn, phụ thân huynh đâu?"

Cố Dục Dập: "Phụ thân ta ở biên cương."

Mộ Ly Chu: "Vậy là một mình huynh chạy ra đây sao?"

Cố Dục Dập: "Ừm."

Mộ Ly Chu nghĩ nghĩ, hỏi: "Hôm này huynh chịu ủy khuất gì vậy?"

Cố Dục Dập: "..."

Ủy khuất?

Trừ tịch* ở Kinh Thành nhà nhà vang tiếng pháo, đoàn viên náo nhiệt, chỉ có Cố phủ lạnh lẽo, một mình Cố Dục Dập đón giao thừa.

(*Trừ tịch, còn được gọi tên là đêm ba mươi, là khoảng thời gian trước nửa đêm, thời khắc giao thừa giữa năm mới và năm cũ.)

Cái này có tính là ủy khuất không?

Mộ Ly Chu: "Huynh không nói ta cũng biết, huynh muốn tìm mẫu thân thì nhất định đã chịu một ủy khuất lớn, huynh đừng khổ sở, trước hết huynh đến thiện phòng đi, chờ đến khi tuyết ngừng lại đi tìm mẫu thân huynh, ta cũng nên trở về nếu không nhũ mẫu sẽ sốt ruột."

Cố Dục Dập: "... Ngươi..."

Mộ Ly Chu: "Ta?"

Cố Dục Dập chần chờ, hơn nửa ngày mới miễn cưỡng nói hết ra lời khẩn cầu: "Ngươi... ngươi có thể ở cùng ở ta... không?"

Mộ Ly Chu: "Huynh muốn ta đi cùng với huynh tìm mẫu thân của huynh à?"

Cố Dục Dập chậm rãi gật đầu: "... Ừm."

Mộ Ly Chu nhìn Cố Dục Dập bị tuyết dính hết bả vai, bỗng nhiên cong mắt cười nói: "Vậy được rồi, ta đi cùng huynh! Huynh chờ ta một lát, ta đến thiện phòng mượn bút mực, viết mấy câu với nhũ mẫu chăm sóc ta, nếu lúc tới tìm ta thì nhìn thấy những lời đó sẽ không lo lắng nữa."

Nói đoạn, Mộ Ly Chu "hổn hển*" chạy đi lại "hồng hộc" trở về, dắt tay Cố Dục Dập cười nói: "Đi thôi!"

(*Nguyên văn 嘿咻 ai biết từ nào dùng chính xác chỉ em với ạ.)

Hai đứa nhỏ bước chân sâu cạn chạy trên tuyết cả nửa ngày, thẳng đến khi hoàng hôn mới tìm được ngôi mộ.

Cố Dục Dập quỳ gối trước mộ dập đầu, Mộ Ly Chu bên kia lại rùng mình mấy cái: "Hắt xì, hắt xì!"

Cố Dục Dập đứng lên nhìn hài tử: "Chúng ta trở về đi."

Mộ Ly Chu: "Không phải mới đến sao?"

Cố Dục Dập: "Vậy là đủ rồi."

Lúc tới không dễ, nhưng khi trở về vì đã biết đường cho nên nhanh hơn rất nhiều, chỉ sau nửa canh giờ hai người đã trở về miếu chùa.

Nửa ngày không thấy bóng dáng Mộ Ly Chu đâu, người Mộ phủ đã sớm gấp đến độ như kiến bò chảo nóng, khắp nơi tìm người, mãi đến khi thấy Mộ Ly Chu bình an trở về, nhũ mẫu khóc lóc thảm thiết: "Ai u, may mắn đã về rồi, may mắn may mắn, trời ạ, tiểu thiếu gia trên người ngươi sao lại vừa lạnh vừa ướt thế này, như mới từ động băng vớt lên vậy! Khuôn mặt nhỏ này cũng bị đông lạnh đến đỏ bừng thế này! Tiểu thiếu gia từ khi sinh ra đã yếu ớt, không thể bị đông lạnh như vậy!"

Trong lúc Mộ Ly Chu bị người ta bế lên cũng không thuận theo mà buông tha Cố Dục Dập, hài tử nắm lấy ống tay áo hắn nói: "Ta tên Mộ Ly Chu, nếu huynh rảnh thì tới phủ đệ Yến Quốc Công tìm ta chơi."

Cố Dục Dập: "... Nhất định."

Sau khi từ biệt Mộ Ly Chu, Cố Dục Dập cũng bị dì Lương tìm được theo bà trở về phủ Tướng quân.

Sau đó, Cố Dục Dập đã đi tìm Mộ Ly Chu, nhưng tin tức hắn nhận được lại là Mộ Ly Chu bị bệnh nặng sốt cao không lui...