Văn Hạc Âm nghe thấy tiếng ho khan, vội vàng đi tới trước mặt Mộ Chi Minh, vỗ nhẹ lưng y, hoảng loạn hỏi: "Thiếu gia, ngươi bị sao vậy? Không phải đã nói khỏi bệnh rồi sao? Sao còn ho khan thế?"
Mộ Chi Minh xua tay: "Khụ khụ, ta chỉ bị gió thổi lạnh nên ho hai tiếng thôi, không có việc gì đâu."
Văn Hạc Âm nói: "Chúng ta trở về đi, nghe nói hôm nay Hạ đại phu ở phủ Tướng quân, vậy thì đến làm phiền hắn xem mạch cho ngươi."
Mộ Chi Minh mỉm cười gật đầu: "Được."
Hai người trở lại phủ Tướng quân, từ phía xa đã nhìn thấy Bùi Hàn Đường một thân võ bào màu đỏ đứng ở cửa nhìn xung quanh, lúc thấy hai người đi tới bèn cười hì hì bước đến ôm quyền hành lễ: "Tham kiến Hầu gia."
Mộ Chi Minh đáp lễ: "Bùi đại nhân đa lễ."
Văn Hạc Âm: "Sao ngươi lại ở đây?"
Bùi Hàn Đường ôm lấy bả vai của Văn Hạc Âm, làm mặt quỷ cười nói: "Đi nào, đi cùng ca ca tuần phố chợ phía tây, không phải ngươi thích ăn bánh nướng bếp lò ở phố hẻm sao? Ca ca mua cho ngươi, còn có nghe nói chỗ đó mới mở một tửu lâu, hương vị thức ăn không tồi, chúng ta đi nếm thử."
"Không đi." Văn Hạc Âm nhún vai ném tay Bùi Hàn Đường ra, "Thiếu gia bị bệnh, ta phải đi cùng y."
"Hầu gia bị bệnh?" Bùi Hàn Đường nhìn Mộ Chi Minh.
"Không có, chỉ là ho khan hai tiếng thôi, đã không có việc gì." Mộ Chi Minh cười nói, "A Âm ngươi đi với Bùi đại nhân đi, không cần lo lắng cho ta."
Văn Hạc Âm: "Nhưng..."
Mộ Chi Minh tiến một bước: "A Âm, lại đây."
Văn Hạc Âm nghiêng người lại gần, Mộ Chi Minh ghé sát tai cậu hỏi: "Có phải Bùi đại nhân luôn kéo ngươi đi tuần phố hay không?"
Văn Hạc Âm: "Đúng vậy."
Mộ Chi Minh: "Ngươi đi tuần phố với hắn mấy ngày rồi?"
Văn Hạc Âm: "Tính đến hôm nay thì đã là ba mươi mốt ngày rồi."
Mộ Chi Minh cong mắt: "Vậy là đã suốt một tháng quang cảnh, có một câu cửa miệng nói là, cày cấy bao nhiêu thu hoạch bấy nhiêu, A Âm, ngươi..."
"Đến tìm hắn đòi bổng lộc đi!"
Văn Hạc Âm nghiêng đầu tự hỏi: "Đúng vậy! Ta đi ngay bây giờ..."
"Chờ đã." Mộ Chi Minh ngăn cản Văn Hạc Âm một chút, "Vừa rồi không phải Bùi đại nhân nói muốn mời ngươi ăn cơm sao? Vậy chờ đến khi ăn xong lại nói, không ăn thì lỗ, đúng không?"
Văn Hạc Âm: "Thiếu gia, ngươi nói rất đúng!"
Nói đoạn cậu bèn hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, mang theo khí thế đòi nợ mà đi tuần phố với Bùi Hàn Đường.
Mãi đến khi Văn Hạc Âm đi đến phố hẻm ở chợ phía tây bèn nhận ra đều không thích hợp.
Chờ đã, không phải cậu phải đi cùng thiếu gia tìm Hạ đại phu sao?
***
Mộ Chi Minh tự mình trở lại phủ Tướng quân sau đó đi đến sương viện phía tây tìm Hạ Thiên Vô.
Hạ đại phu lúc này đang lăn lộn với một đống thảo dược, đảo đông qua tây giã thuốc, thấy Mộ Chi Minh đi tới vội vàng hành lễ: "Tham kiến Hầu gia."
"Hạ đại phu." Mộ Chi Minh hỏi, "Lát nữa ngài muốn đi đại doanh Lạc Đô sao?"
Hạ Thiên Vô gật đầu: "Đúng vậy."
Mộ Chi Minh cười nói: "Thay ta hỏi thăm Cố tướng quân một tiếng."
Hiện giờ thái bình không có chiến sự, cho nên chỉ có ba vạn tướng sĩ Dung Diễm Quân đóng quân ở đại doanh Lạc Đô phía bắc Kinh Thành, hỗ trợ cấm quân phụ trách an bình của hoàng thành, mà Cố Hách Viêm thân lại là chủ soái, cho nên cứ nửa tháng sẽ đến đại doanh Lạc Đô một chuyến.
Hạ Thiên Vô chắp tay thi lễ: "Nhất định, nhất định."
Mộ Chi Minh lại nói: "Hạ đại phu, gần đây ta luôn cảm thấy tức ngực, cổ họng khó chịu, không biết Hạ đại phu có thể giúp ta bắt mạch một cái không?"
Hạ Thiên Vô hoảng sợ: "Hầu gia mau mời ngồi.'
"Làm phiền đại phu." Mộ Chi Minh ngồi xuống bên cạnh bàn đưa tay cho Hạ Thiên Vô xem mạch.
Đầu ngón tay của Hạ Thiên Vô đè lại mạch đập của Mộ Chi Minh, một tay vuốt ria mép của mình, trầm ngâm một lúc lâu mới chần chừ nói: "Kỳ lạ..."
Mộ Chi Minh khẩn trương hỏi: "Sao vậy?"
Hạ Thiên Vô: "Lúc đầu xem mạch thì ta cảm thấy mạch tượng của Hầu gia có chút phù*, nhưng khi cẩn thận bắt lại thì lại không thấy phù mạch nữa, ngược lại mạch tượng có xu hướng vững vàng hơn, trước kia Hầu gia có phải gặp bệnh nặng gì hay không?"
(*Mạch phù: ấn nhẹ là thấy, mạch nổi mà hoảng, phù mạch ở giữa trống rỗng là mạch khâu, phù mà hữu lực là mạch thực, phù mà cuồn cuộn như sống là mạch hồng, phù mà dài vằng vặc và tổ là mạch trường.)
Mộ Chi Minh: "Năm tám tuổi có bị bệnh phổi."
Hạ Thiên Vô: "Thì ra là thế, vậy có khả năng phù mạch là do nguyên nhân này, hiện giờ xuân đến, cây hoa thảo mộc đâm chồi nảy nở, bách bệnh tái phát, chờ lát ta kê cho Hầu gia một phương thuốc, mỗi ngày Hầu gia nấu thuốc thành canh uống vào, chắc hẳn sẽ cảm thấy thoải mái hơn nhiều."
Mộ Chi Minh nhẹ nhàng thở ra.
Y còn lo lắng hàn độc bò cạp quấy phá, cho nên mới khuyên Văn Hạc Âm để bản thân một mình đi tìm Hạ đại phu, chỉ sợ vạn nhất thật sự xảy ra chuyện gì đó sẽ làm Văn Hạc Âm lo lắng, may mà không có gì đáng ngại.
Mộ Chi Minh nói: "Đa tạ Hạ đại phu, còn xin Hạ đại phu đừng nói chuyện này cho Cố tướng quân biết, Hách Viêm còn quân vụ trong người, lúc nào cũng nhọc lòng, ta không hy vọng hắn vì chút bệnh nhỏ của ta mà tăng thêm phiền não."
Hạ đại phu do dự một lát mới gật đầu: "Được."
***
Năm ngày sau, Mộ Chi Minh đi đến trước phủ đệ mới bắt đầu xử lý việc tu sửa, sau đó đi đến phủ Yến Quốc Công vấn an Mộ Bác Nhân và Cung thị, cuối cùng mới trở về phủ Tướng quân.
Gần đây Kinh Thành xuất hiện phi đạo tặc, vì thế Văn Hạc Âm đến giúp Bùi Hàn Đường bắt tặc, cho nên thành ra không có đi theo bên cạnh Mộ Chi Minh.
Mộ Chi Minh cũng không muốn tìm người khác đi cùng, vì thế một thân một mình chạy đi khắp nơi, sau khi trở về phủ Tướng quân, thì cũng chỉ ăn bữa tối thanh đạm một chút, thắp sáng nến xong bèn ngồi ở phía trước cửa sổ đọc sách viết chữ.
Mãi đến khi trăng lên đầu cành liễu, dì Lương mới gõ cửa đi vào, trên tay cầm theo một khay gỗ trên đó có đựng một bát thuốc: "Mộ công tử, nên uống thuốc."
"Làm phiền dì Lương rồi." Mộ Chi Minh cầm lấy chén thuốc đắng, trực tiếp uống hết khi còn nóng.
Dì Lương tiếp nhận cái bát không lại, liếc nhìn trên bàn một cái không nhịn được cười nói: "Mộ công tử, chắc hẳn ngày mai thiếu gia sẽ về phủ, ngài đừng suy nghĩ nhiều, nghỉ ngơi sớm chút đi."
"Hửm?" Mộ Chi Minh phủ nhận, "Ta vẫn chưa nghĩ nhiều, dì Lương cứ nói đùa."
Dì Lương cũng không nhiều lời, mỉm cười cầm chén thuốc rời khỏi phòng.
Mộ Chi Minh cúi đầu nhìn lại bèn đỡ trán che mặt một lát, mặt đỏ tai hồng mà cuống quít gấp tờ giấy tràn ngập "đoản tương tư vô cùng cực*" và tên của Cố Hách Viêm ghi đầy mặt giấy bỏ vào trong thư tịch rồi cất thư tịch đi.
(*Đoản tương tư hề vô cùng cực: trích bài "Thư phong từ" của Lý Bạch nghĩa đại khái là, tương tư ngắn ngủi cũng là vô biên.)
Sau khi làm xong tất cả Mộ Chi Minh mới dần dần bĩnh tĩnh lại, y nhìn về phía cửa sổ nhìn thấy một vòng như tấm gương hư không, nhưng không chút ngọn nguồn mà khơi gợi cho người ta cảm giác được nỗi cô đơn của Tố Nga khi nàng một mình ở Quảng Hàn vạn năm.
Sau khi ngắm trăng một lúc, Mộ Chi Minh cười nói: "Quên đi, nên ngủ sớm một chút."
Y ngáp dài một cái, không chút kiêng dè mà ở trong căn phòng của Cố Hách Viêm ngủ từ nhỏ đến lớn, ngủ trên giường của hắn, dùng chăn đệm cũ của hắn.
Mặc dù như vậy, nhưng Mộ Chi Minh không thể nào ngủ ngon được, y cảm thấy lồng ngực dâng lên từng cơn khó chịu, thậm chí là có chút đau, lăn qua lộn lại bèn cảm nhận có một nỗi kinh hãi bất an không rõ.
Giờ Tý, một tiếng mở cửa kẽo kẹt hơi không thể nghe thấy vang lên, đột nhiên có người tay chân nhẹ nhàng đi đến bên mép giường, cởi áo ngoài nhiễm đầy bụi đất gió lạnh ra, cẩn cẩn thận thận mà xốc chăn đệm lên, nằm bên cạnh Mộ Chi Minh.
Mộ Chi Minh mỉm cười, vươn tay ôm chặt lấy hắn.
Cố Hách Viêm: "... Ta đánh thức ngươi?"
"Không có." Mộ Chi Minh nói, "Ngươi không ở ta bên cạnh, ta ngủ không ngon."
Cố Hách Viêm: "... Thật không?"
Mộ Chi Minh: "Giả đó."
Cố Hách Viêm: "..."
Mộ Chi Minh cười rạng rỡ một tiếng: "Ta không phải ngủ không ngon, mà căn bản là không ngủ được." Nói đoạn y bèn mượn ánh trăng mông lung mà nhích lại gần hôn lấy Cố Hách Viêm, môi răng triền miên, hôn một lát hai người có chút kìm lòng không đậu, bàn tay Cố Hách Viêm nóng bỏng mà vuốt ve khắp người của Mộ Chi Minh, xoa nắn, mơn trớn đến mức cổ họng Mộ Chi Minh vang lên một âm thanh nỉ non nhè nhẹ, theo sau Cố Hách Viêm để hai người hợp thành một khối.
Mộ Chi Minh thở dốc: "Chỉ như vậy?"
Cố Hách Viêm: "Ngươi bị bệnh."
"A..." Mộ Chi Minh, "Hạ đại phu nói với ngươi?"
Cố Hách Viêm: "Lúc ta sắp về phủ hắn mới nói cho ta biết."
"Cho nên ngươi suốt đêm chạy về sao?" Mộ Chi Minh cười nói, "Ta không có việc gì, chỉ là ho khan hai tiếng, uống thuốc mấy ngày sẽ tốt lên thôi."
Cố Hách Viêm: "Ừm."
Nói đoạn, tay hắn bắt đầu xoa nắn trên dưới.
Mộ Chi Minh chịu đựng tình dục: "Thật sự không có việc gì, không cần như thế, nếu ngươi muốn... ức..."
Y còn chưa nói xong, Cố Hách Viêm đột nhiên xoa nắn phần đầu mẫn cảm của Mộ Chi Minh mạnh một chút, khiến y không nhịn được mà khẽ rên một tiếng.
Sau đó Cố Hách Viêm chớp lấy điểm đó mà xoa nắn liên tục khiến Mộ Chi Minh rùng mình mà hơi cuộn tròn mình lại, không thể nói ra được đều gì.
Sau khi xong việc, Cố Hách Viêm lấy một cái khăn lau sạch sẽ thân thể hai người mới nằm xuống ôm lấy Mộ Chi Minh.
Mộ Chi Minh thoải mái dễ chịu mà dựa vào hắn, nghĩ đến cái gì, nói: "Đúng rồi, nghe nói phụ thân và mẫu thân của ngươi an táng ở núi Chử Thế?"
Cố Hách Viêm: "Đúng thế, mẫu thân thờ Phật, sau khi mẫu thân qua đời, phụ thân an táng người ở cổ tháp bên núi Chử Thế, sau khi phụ thân qua đời thì hài cốt cũng hợp táng với mẫu thân luôn."
Mộ Chi Minh: "Lúc ta còn nhỏ cũng thường đến toà cổ tháp kia với phụ mẫu, nhưng hiện giờ ta mới biết mồ gia ông ở đó."
Cố Hách Viêm không biết nghĩ đến chuyện gì, đôi mắt khẽ run, sau một lúc lâu mới nói: "Vì sao đột nhiên hỏi cái này?"
Mộ Chi Minh: "Ngày mai là thanh minh, trước đó phụ thân và mẫu thân vừa từ Mân Châu trở về không lâu, cho nên không cần đi tế tổ, ta cũng có hai ngày nhàn rỗi, cho nên nghĩ nếu không thì hai ta đi tế bái gia ông đi?"
"Được." Cố Hách Viêm gật đầu.
Mộ Chi Minh: "Hách Viêm, ngươi..."
Y muốn nói lại thôi.
Sau khi biết được Cố Hách Viêm có ký ức của kiếp trước, Mộ Chi Minh thường xuyên nhớ đến mấy năm trước, trong tiết sương giáng tuyết rơi phủ đầu, ở linh đường hiu quạnh, Cố Hách Viêm mười sáu tuổi quỳ gối trước quan tài hai hàng nước mắt chảy dài, nói hắn chưa nói lời từ biệt với phụ thân.
Hóa ra khi Cố Hách Viêm nhìn theo Cố Mâu ra chiến trường thì đã sớm biết là tử biệt, sớm biết đó là lần gặp mặt cuối cùng của mình và phụ thân.
Chiến trường vô tình, tránh thoát một đao còn có đao tiếp theo, một lần bại trận, vạn người khóc vạn cốt khô, không phải chỉ cần Cố Hách Viêm nhắc nhở vài câu là có thể thay đổi tất cả.
Tất cả bất đắc dĩ, tất cả không tha, điều Cố Hách Viêm có thể làm duy nhất chỉ có thể là đưa phụ thân xa hơn.
Nhưng Cố Mâu là người thân cuối cùng trên đời này của Cố Hách Viêm!
Khi hắn hỏi Cố Mâu có tiếc nuối gì không, là kiểu đau đớn, thống khổ gì chứ.
Mỗi khi nghĩ vậy, Mộ Chi Minh đều cảm thấy đau lòng không thôi.
"Sao vậy?" Thấy Mộ Chi Minh nói một nửa, Cố Hách Viêm nghi hoặc.
"Không có gì." Mộ Chi Minh không muốn gợi lên chuyện thương tâm của hắn, vì vậy đánh trống lảng nói, "Mùa xuân tháng ba, hoa đào trên núi nhất định sẽ nở rất kiều diễm, tế bái xong rồi hai ra có thể đi thắp hương, đạp thanh gì đó."
"Được." Cố Hách Viêm đáp, "Ngủ đi."
***
Hôm sau, hai người cưỡi ngựa song hành, phi gần nửa ngày mới đến chân núi Chử Thế, cả hai dắt ngựa đến một quán trà, cho tiểu ca một chút bạc nhờ trông chừng giúp, sau đó mới đi về hướng tiểu đạo lên núi, mãi đến buổi trưa mới đến trước mồ.
Hai người tảo mộ tế bái, sau khi cung cung kính kính trên mặt đất dập đầu thắp hương xong mới đi tìm cổ tháp.
Núi non vắng lặng, cổ tháp chuông vang, thiền ý tĩnh tâm.
Mộ Chi Minh đến đại điện bái kiến chủ trì khi còn bé thường thấy lúc chơi tết, sau đó mới đi tìm Cố Hách Viêm, chùa miếu to như vậy, Mộ Chi Minh tìm tới tìm lui cuối cùng cũng tìm được hắn đứng dưới một cái cây bồ đề trăm tuổi.
Cố Hách Viêm đứng ở đó, bóng cây loang lổ, gió lên lay động lá cây, ánh nắng và bóng mát đều dừng lại trêm vai hắn, Cố Hách Viêm không biết suy nghĩ cái gì mà chuyện chú tới mức Mộ Chi Ming đang đến gần cũng không phát hiện ra.
"Suy nghĩ chuyện gì?" Mộ Chi Minh cười hỏi, "Sao lại nghiêm túc như vậy."
Cố Hách Viêm phục hồi tinh thần lại, nhìn Mộ Chi Minh, chậm rãi đáp:
"Ngươi."