Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy Dỗ

Chương 230




Cảm giác quen thuộc này thật không thể hiểu được, Thiên Lạc nhíu mày, đang muốn mở miệng hỏi, ngoài bầu trời đầy mây bỗng nhiên xuất hiện một đạo sấm sét, lúc này Thiên Lạc mới nhìn thấy rõ mặt của người phía trước.

Cả người sát thủ K tràn đầy sát khí, hắn ta như ác ma trời sinh, đôi mắt như dã thú khiến cho người nhìn thấy không tự chủ lại run rẩy.

Dung mạo lúc mới gặp rất ôn nhu mà bây giờ tràn ngập ̀ tà khí.

Khóe miệng còn dính hết máu đỏ tươi, sát thủ K ác độc tàn nhẫn, dù lâm vào thế yếu cũng không chịu chịu thua, hình như đang đợi cơ hội lao ra, cắt đứt cổ Thiên Lạc.

Sát thủ K trước mặt là sẹ kết hợp của điên cuồng và âm u, khiến người khác sợ hãi, nhưng mà khuôn mặt này, Thiên Lạc đã từng gặp.

“ An Liệt Dặc…. Là cậu?” rõ ràng ở quân khu gặp là một bác sĩ ôn nhu nho nhã, Thiên Lạc nhìn sát thủ K, trong mắt không giấu được kinh ngạc.

Người đàn ông trước mặt không đeo kính nên tuyệt đối không phải người mà Thiên Lạc biết, An Liệt Dặc!

Dung mạo tuy giống nhau như đúc, nhưng hơi thở hoàn toàn khác nhau, dù An Liệt Dặc diễn giỏi thế nào cũng không đến mức này được.

Sát thủ K cùng An Liệt DẶc giống nhau như đúc nhưng lại hoàn toàn bất đồng, một người là bác sĩ nho nhã, một người kà sát nhân ác ma.

Trong lúc nhất thời cô còn nghĩ có phải An Liệt Dặc có anh em sinh đôi hay không. 

“Ta không phải An Liệt Dặc, ta là sát thủ K!” nói một câu xong sát thủ K nhìn Thiên Lạc cười, “ Ngươi rất lợi hai nha, có thể tính kế với ta ngươi là người đầu tiên đấy!”

“Tôi cũng sẽ làm người cuối cùng, tôi sẽ bắt anh đi hoàn thành nhiệm vụ lần này.” Quơ qươ tập nhiệm vụ trong tay, biểu tình Thiên LẠc rất thong dong.

Không để lộ chút hoảng sợ nào, sát thủ K ngược lại cười tươi hơn, “ Hóa ra người là người đứng đầu binh đoàn đánh thuê cục trưởng cao thuê tới. Cục trưởng cao đâu, ngươi đem ông ta giấu đi đâu rồi.”

Hoàn toàn không phát hiện được Thiên Lạc động tay động chân, sát thủ K tò mò hỏi.

“Lê Lê.” Thiên Lạc gọi một tiếng.

Trầm Liên Y lúc này đã tỉnh lại, mang thêm áo quần đứng một bên, Lê Lê An đứng trên trần nhà, lôi cục trưởng cao giống như lợn chết đi qua.

“Ai u, ông xuống trước đi.” nói xong liền trực tiếp đem cục trưởng cao nám xuống, Lê Lê An đã sớm trói cục trưởng cao lại.

“A…!” cục trưởng cao bị rơi hoảng sợ hét lêb, cả người bị hù đến khóc mặt muiz tèm lem.

Lê Lê An nhảy xuống từ trần nhà đạp chân lên người cục trưởng cao, khiến cục trưởng cao trực tiếp ngất đi.

“ Đúng là đồ vô dụng.” Biểu tình vô cùng ghét bỏ, Lê Lê An khiêng người lên, đi đến bên Thiên Lạc.