Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy Dỗ

Chương 112




Hoàng Ngự Thịnh và Bắc Cẩm sửng sốt, Quý Phong và học viên khác vây xem cũng sửng sốt, không chỉ có như vậy, ngay cả Thiên Lạc cũng lộ vẻ mặt kinh ngạc.

"Đây là tình hình gì, vỡ nát?" Trên khuôn mặt Thiên Lạc đều có thêm một chút kinh ngạc, sau đó nghe tiếng vang lên.

Chỉ thấy mặt ngoài chiến giáp của Thiên Lạc, vỏ ngoài kia hoàn toàn vỡ vụn, tiếp theo lộ ra, là vỏ ngoài đen kịt bóng loáng như mặt kính.

Quả thực như là dục hoả trùng sinh, vỏ ngoài kia từng chút từng chút vỡ vụn, rồi từ trong đó lộ ra vỏ ngoài mới.

Rất nhanh, một tầng vỏ ngoài bên ngoài kia đều là toàn bộ triệt để vỡ vụn, một chiếc chiến giáp đen kịt nổi lên ánh sáng đỏ sậm sắc bén, liền xuất hiện trong tầm mắt mọi người bên.

Còn là chiến giáp lớn hơn bình thường một vòng, toàn thân chiến giáp của Thiên Lạc đen kịt, giống như mặt kính vậy, lóe lên hào quang sắc bén màu đỏ sậm.

Toàn bộ chiến giáp, đều lộ ra một chút hơi thở máu tanh, giống như dã thú, trong nháy mắt có thể từ tại chỗ lao ra, sau đó trực tiếp xé rách con mồi.

Nội liễm rồi lại càn rỡ cao ngạo, chiến giáp trước mắt thả ra hơi thở mà chiến giáp tầm thường không có, có vẻ đặc biệt sắc bén.

Giống như thần binh lợi khí ngủ say đã lâu, bỗng nhiên ra khỏi vỏ, lóe ra ánh sáng lạnh lẽo làm người ta kinh ngạc.

"Đây là tình hình gì, lẽ nào đây mới là dáng vẻ thật sự của chiến giáp này?" Thiên Lạc cũng kinh ngạc, sau đó mắt thấy bên trong điều khiển, cũng kéo dài ra càng nhiều bảng điều khiển, bên trên có càng nhiều hình thức lựa chọn, và càng nhiều hệ thống công kích phòng ngự, hiển nhiên là không giống chiến giáp bình thường.

Hoàn toàn không nghĩ tới sẽ bỗng nhiên xảy ra biến cố như vậy, đầu tiên Thiên Lạc không khỏi ngẩn người, sau đó quay đầu, nhìn về phía Diệp Tử Khải, phát hiện tên khốn kiếp đó đã cách đích đến không xa. 

"Những chuyện khác không vội nói, để tôi thắng cuộc thi này trước đã." Thiên Lạc nói thế nào cũng không muốn để Diệp Tử Khải thắng lợi, lập tức dưới tầm mắt gần như sợ hãi của tất cả mọi người, nhanh chóng lao ra, phóng về đích.

Hoàng Ngự Thịnh và Bắc Cẩm lại sững sờ tại chỗ, mắt thấy tốc độ Thiên Lạc còn nhanh hơn vừa nãy, điều khiển cả người chiến giáp đều là điều khiển hết sức quen thuộc, hầu như khiến người ta dùng mắt thường cũng không thể nhìn thấy, trong nháy mắt áp sát Diệp Tử Khải.

Chỉ cảm thấy một sát khí lăng liệt điên cuồng vọt tới, Diệp Tử Khải mới sợ hãi quay đầu, liền bị Thiên Lạc trực tiếp vung một đấm, đánh bay ra ngoài!

"A!!" Trực tiếp kêu thảm một tiếng đau đớn, cú đấm này của Thiên Lạc, vừa nhanh vừa hận, trực tiếp đập vỡ đầu chiến giáp kia, chiến giáp liên kết với Diệp Tử Khải, trực tiếp bay ra ngoài, đập xuống đất, cuối cùng "ầm" một tiếng, trực tiếp vỡ thành vô số mảnh vụn!

"Các người còn ai dám đi lên trước một bước, kết cục sẽ giống như hắn."

Giọng Thiên Lạc lộ ra lạnh lẽo cứng rắn, làm ba người còn lại bên kia chỉ còn cách điểm cuối một bước, cũng cứng ngắc lại, sau đó chết cũng không dám đi về phía trước một bước!

Một đấm đập nát một chiến giáp, Thiên Lạc này vẫn là người ư?!

Tất cả mọi người đều kinh sợ, khó có thể tin nhìn Thiên Lạc ung dung thong thả, chậm rãi, đi qua vạch đích.

Thiên Lạc không nói lời nào, không ai dám động, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Thiên Lạc ở trong chiến giáp đen kịt, hoàn toàn kinh ngạc, hoàn toàn không nghĩ tới Thiên Lạc chọn chiến giáp rách rách rưới kia, lại có uy lực lớn như thế, quả thực đến mức đáng sợ!!