Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy Dỗ

Chương 111




Lúc này tay chân màu trắng bạc cũng nổi lên hào quang màu trắng bạc, Thiên Lạc cầm lấy tay lái, tâm thần khẽ động, trong lòng muốn leo lên.

Tay chân cảm ứng liền lập tức truyền đạt ý nghĩ của Thiên Lạc, chiến giáp được ý nghĩ của Thiên Lạc khống chế, sau đó Thiên Lạc mạnh mẽ xoay tay lái điều chỉnh trọng tâm một cái, chiến giáp cũng trở nên mềm mại, một tay nắm lấy leo lên cao, hai chân dùng sức, trực tiếp liền vượt lên trên một chút!

Vững vàng rơi xuống đất, đáy mắt Thiên Lạc nổi lên cuồng nhiệt!

Các thao tác của chiến giáp trước mắt, kỳ thực có chỗ giống với xe đua hiện đại.

Dựa vào tay lái quyết định phương hướng và vị trí trọng tâm, sau đó dựa vào điểm cảm ứng để điều khiển tay chân chiến giáp, hai loại phối hợp lẫn nhau, sau đó liền có thể làm cho chiến giáp hoạt động linh hoạt.

Mặc dù khó khăn hơn đua xe rất nhiều, nhưng vốn có cơ sở, nên Thiên Lạc điều khiển chiến giáp liền có vẻ đặc biệt thuận buồm xuôi gió.

"Ngơ ngác cái gì vậy, đi mau." Hoàng Ngự Thịnh kích động nhìn Thiên Lạc một chút, liền trực tiếp từ tại chỗ lao ra.

"Anh Lạc, em đi trước một bước." Bắc Cẩm cũng lao ra theo.

"Tôi sẽ không thua hai người các cậu." Lúc này Thiên Lạc cũng cực kỳ kích động, lần thứ hai từ tại chỗ xông ra ngoài.

Diệp Tử Khải cực kỳ miễn cưỡng, nhìn theo ba người Thiên Lạc. 

Thiên Lạc bởi vì có cơ sở nhất định, tốc độ nhanh kinh người, cách Hoàng Ngự Thịnh và Bắc Cẩm, chí ít cũng có cự ly 5, 6 trăm mét.

Mà Diệp Tử Khải có thể miễn cưỡng đuổi theo Bắc Cẩm và Hoàng Ngự Thịnh, liền cực kỳ không dễ dàng, cách Thiên Lạc bên kia, có thể nói là xa xa khó với!

"Lão đại, làm sao bây giờ, tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ thua mất!" Người học viện Đế Sư sốt ruột nói.

"Tiên sư nó, lão tử cũng sẽ không bại bởi người học viện Huyễn Vũ!" Tức giận gào thét một câu như thế, Diệp Tử Khải trực tiếp mở hệ thống công kích, nhắm vào Thiên Lạc bên kia.

"Đi chết đi!" Đáy mắt nổi lên khát máu, Diệp Tử Khải nói như thế, cũng là lập tức ấn xuống nút bắn!

Nhất thời, một viên đạn đốt cháy trong nháy mắt lao ra, xuyên thấu không khí, mạnh mẽ liền đánh vào chiến giáp của Thiên Lạc!

"Thiên Lạc!"

"Anh Lạc!"

Hoàng Ngự Thịnh và Bắc Cẩm đều là không nghĩ tới, mắt thấy Thiên Lạc bị bắn trúng, sau đó toàn bộ xung quanh chiến giáp đều nổi lên ngọn lửa hừng hực!

Hoàn toàn không nghĩ tới sẽ bỗng nhiên sinh ra biến cố như vậy, Quý Phong cũng là sửng sốt.

"Thiên Lạc, Thiên Lạc cậu không sao chứ!" Quý Phong cũng là không nghĩ tới, Diệp Tử Khải lại sẽ bỗng nhiên công kích!

"Tiên sư nó, học viện Đế Sư, các người có xấu hổ hay không, nếu như anh Lạc xảy ra chuyện gì, ông đây nhất định lột da các người." Trong đôi mắt Bắc Cẩm, nhanh chóng nổi lên sát khí dữ tợn, ánh lửa tức giận cũng là nhanh chóng lan tràn.

"Chúng ta trước tiên qua xem một chút." Hoàng Ngự Thịnh nói một câu như thế, sau đó nhanh chóng vọt tới chỗ Thiên Lạc, rồi cùng Bắc Cẩm nhanh chóng dập tắt lửa trên chiến giáp cho Thiên Lạc.

Chỉ có điều, đạn đốt cháy không có dễ dàng bị tắt như vậy, hỏa lửa được khống chế, nhưng vẫn còn lửa nhỏ, bám vào trên chiến giáp.

"Thiên Lạc, cậu không sao chứ?" Hoàng Ngự Thịnh nhìn Thiên Lạc, hỏi.

Chiến giáp Thiên Lạc hơi hơi giật giật, tiếng Thiên Lạc hít vào một ngụm khí lạnh, cũng là truyền tới trong tai của mọi người.

Nhưng mà, Thiên Lạc mới động, chiến giáp của cô, liền bỗng nhiên truyền đến tiếng vang rắc rắc.

Chỉ thấy vết rạn nứt tinh tế dầy đặc giống như mạng nhện nhanh chóng che kín toàn bộ chiến giáp.