Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ

Chương 117




Lang Vương khựng lại, lúc này hoàng hôn buông xuống, cồn thuỷ bốn phía trống trải, hơi nước mỏng dâng lên trên sóng sông, trong mắt hắn chỉ có gương mặt tươi cười phảng phất như trăng sáng trong lòng, lập tức quét sạch khói mù trước đó.

Hắn bước nhanh qua, trên mặt lại mang theo bất đắc dĩ khi khiển trách hài đồng bướng bỉnh: “Sao nàng lại tới đây?”

Quỳnh Nương duỗi tay phủi bụi đất trên đầu vai hắn: “Để lại một phong thư không đầu không đuôi như vậy, sao ta có thể đợi được? Ta bèn cầu Công Tôn nhị cô nương dùng thuyền bé đi tắt tới bến tàu này trước một bước.”

Lang Vương nhíu mày rồi lại chậm rãi giãn ra, dùng ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm nàng nói: “Nàng nghĩ kỹ chưa, chuyến này đi theo ta, chỉ sợ khó có đường lui nữa rồi…”

Quỳnh Nương giãn lông mày cười nói: “Trước kia từng cầu một vị đại sư phê mệnh cho ta. Ông ấy bảo ta hãy sống theo trái tim mình, mà bây giờ điều ta muốn nhất, đó là ở bên cạnh Lang Vương chàng, đợi đến một ngày nào đó chàng không cần ta nữa, ta sẽ tự rời đi…”

Từ ngày thú tiểu nương này, Lang Vương đã có cảm giác tim không rơi xuống đất, tuy rằng thê tử của hắn luôn nhanh nhẹn khéo léo, nhưng lúc lơ đãng luôn buồn bã mất mát nhìn về phương xa, suy nghĩ tâm sự sẽ không để hắn biết.

Lang Vương ghét hận loại cảm giác không nói rõ được này, rồi lại không biết loại trừ như thế nào.

Nhưng bây giờ, tiểu nương của hắn một đường đi thuyền tới, theo hắn mà đến, cái loại cảm giác không vui trong lòng này tức khắc tan thành mây khói.

Lên đường lâu rồi, dạ dày sớm đã có cảm giác đói khát, nhưng trước cửa quán cơm đơn sơ này, hắn lại ôm chặt nàng không buông.

Không biết vì sao, kiếp trước sau khi thành phu thê với Thượng Vân Thiên, dần dần thân tình càng nặng, nhưng lại mất đi loại tâm ý không cần nói gì cũng hiểu khi tân hôn này.

Mà đời này, sau khi thành hôn với Lang Vương, thỉnh thoảng sẽ ầm ĩ một trận, cảm tình chẳng những không xa cách, ngược lại có loại cảm giác dần dần nồng hậu hơn.

Quỳnh Nương cũng không thể hình dung, dù sống hai đời, đây cũng là lần đầu tiên nàng có loại cảm giác tim cứ đập thình thịch thế này. Lúc này nàng không thể bình tĩnh nổi, đến khi bị hắn ôm chặt lấy, tâm dần thả lỏng, cũng ôm lấy vòng eo cường tráng của hắn.

Thường Tiến thị vệ không thể quấy rầy phu thê Lang Vương đoàn tụ, hắn đuổi người không liên quan đi, vừa kiểm tra an toàn trong ngoài quán cơm vừa cảm khái: Mình cũng già đầu rồi, là lúc tìm một bà nương biết nấu cơm biết làm ấm lòng để chung sống rồi…

Đêm hôm đó, hai người nghỉ trọ ở khách điếm cạnh quán cơm. Phòng không rộng lắm, giường thì đơn sơ, nhưng hai người xa cách mấy ngày lại cầm lòng không đậu, còn mãn nguyện hơn trong chăn trên giường rộng lớn ngày xưa, chỉ là tới cuối cùng, Quỳnh Nương đột nhiên nhớ tới cái gì, liên thanh nói: “Ở đây không có ruột dê khô…”

Lang Vương thở hổn hển nói: “Độc đã quét sạch rồi… không nhịn được…”

Trăng ngượng ngùng trốn vào tầng mây, ánh trăng nửa che nửa lộ chiếu vào màn giường vẫn đang lay động…

Ngày hôm sau, Lang Vương dắt Vương phi ủ rũ lên thuyền, đi tới kinh thành.



Bọn họ đi một mạch rất vội, còn tưởng rằng vào kinh, Lang Vương phải đi gặp Hoàng Thượng.

Nào biết tới cửa kinh, hoàng đế phái ngự tiền đại thái giám Văn Thái An của mình mang theo ba vị ngự y của Thái Y Viện đến đón gió tẩy trần cho Lang Vương.

Sau đó ba vị ngự y theo tới Lang Vương phủ, phụng chỉ dụ xem mạch cho Lang Vương, kiểm tra miệng vết thương, sau đó lại viết phương thuốc sinh huyết, điều hòa thân thể, lệnh cho chuyên gia bốc thuốc cho Lang Vương sắc thuốc uống.

Từ khi ba vị ngự y bắt đầu bắt mạch, tim Quỳnh Nương nhảy lên cổ họng.

Lang Vương có quân công to lớn, nếu dễ dàng xử theo pháp luật, chỉ sợ khó có thể xoa dịu quân tâm. Nhưng nếu lúc xem bệnh cho Lang Vương đang bị thương, động tay động chân lên miệng vết thương của Lang Vương, như vậy một tướng quân trẻ tuổi bình thường cường tráng khoẻ mạnh đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, vậy hợp tình hợp lý rồi.

Vì thế Quỳnh Nương sai người ôm heo con tới, nuôi trong rào chắn của hậu viện, phàm là ngự y kê phương thuốc gì liền cho thuốc vào cơm heo, heo con không việc gì mới cho Lang Vương uống.

Lang Vương thấy Quỳnh Nương quá cẩn thận, cảm thấy buồn cười, từ trước đến nay đương kim vạn tuế tự xưng là minh quân. Đối xử với thần tử rất khoan dung nhân từ, tuy rằng thiên uy khó dò, nhưng chuyện dơ bẩn như độc chết thần tử thì không làm được.

Văn Thái An thành tinh rồi, nhìn người trên dưới phủ Lang Vương đều mang vẻ mặt đề phòng bèn giải thích vài câu thay Hoàng Thượng, nói sau khi vạn tuế nghe được tin Lang Vương trọng thương, thánh tâm xúc động, lo lắng thời tiết lạnh của Giang Đông làm miệng vết thương trở thành nguồn bệnh. Lại lo Lang Vương ham chiến không chịu trở lại kinh thành chữa thương, lúc này mới hạ vài đạo thánh chỉ, thúc giục Lang Vương về kinh dưỡng bệnh. Nhưng dẫu sao vạn tuế gia không rành tâm lý thần tử, nếu Lang Vương bởi vậy mà lo lắng mất thánh sủng, vậy không cần.

Quỳnh Nương ở bên cạnh nghe xong mỉm cười nói phải, nhưng trong lòng lại không cho là đúng, chuyện Lang Vương thông đồng với đạo tặc đã ồn ào trong triều rồi, sao vạn tuế có thể vĩ đại như vậy chứ, chỉ là bởi vì lo lắng cho thân thể của thần tử có hiềm nghi tạo phản mà lệnh cho hắn về kinh dưỡng bệnh?

Nhưng nàng không thể biểu hiện ra mặt, sai người đưa hộp trái cây và hồng bao tạ ơn Văn Thái An.

Văn Thái An vốn không muốn nhận, nhưng nghĩ nếu mình không nhận, chẳng phải người trong phủ Lang Vương càng thấy lạ, nghi thần nghi quỷ sao, vì vậy hắn nhận rồi trở về hồi phục thánh mệnh.

Văn Thái An vào hoàng cung, đi một mạch đến cung điện của Hoàng Thượng, vội vàng hành lễ, nói: “Bệ hạ, thần chẩn trị cho Lang Vương, trở về phục mệnh.”

Mấy ngày này thỉnh thoảng Hoàng Thượng nhiễm phong hàn, thân thể không khoẻ, uống thuốc xong rồi, đang nằm trên tháp ngự nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy giọng Văn Thái An, ông mở mắt ra, bảo người hầu lui, chống tay lên giường, dò ra nửa cái thân hỏi: “Bây giờ thân thể Vong Sơn thế nào, có để lại bệnh kín không?”

Văn Thái An nói: “Bẩm thánh thượng, Lang Vương trúng tên không nhẹ, nếu thêm một tấc nữa, sợ là Lang Vương phải bỏ mạng chiến trường. May mà không bắn tới chỗ quan trọng, thêm nữa thân thể Lang Vương cường kiện, lúc ấy xử lý rất ổn thoả, không để lại bệnh kín gì. Chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng, không tức giận, không mệt nhọc, uống thuốc theo phương thuốc thái y viết, mấy tháng sau có thể hồi phục.”

Hoàng Thượng thở dài một cái, nằm xuống nhẹ nhàng nói: “Vậy tốt rồi, vậy tốt rồi… Lúc trước trẫm nghe nói Vong Sơn bị trọng thương, tình thế nguy cấp, thật sự là tim như đao cắt, hận không thể lập tức đi thăm Vong Sơn. Chỉ là trẫm tuổi già sức yếu, sợ thấy Vong Sơn tiều tụy, không chịu nổi kích thích như vậy mới để ngươi đến vấn an thay.”

Sao Văn Thái An lại không biết tâm bệnh của hoàng đế, theo hắn thấy, ngay cả chứng phong hàn này cũng là do tâm bệnh mà ra.

Vì thế hắn trấn an vạn tuế, đợi ông ngủ yên rồi, lúc này mới lặng lẽ lui ra…



Nhưng phóng mắt nhìn xem, có mấy người có thể thực sự đoán được thánh tâm?

Từ khi Lang Vương bị thánh thượng liên tiếp hạ bốn đạo thánh chỉ, thúc giục về kinh, chẳng những trước cửa Lang Vương có thể giăng lưới bắt chim, ngay cả Tố Tâm Trai, cửa hàng son phấn của Thôi gia cũng lạnh lẽo.

Có người suy diễn Lang Vương đi chuyến này, liền như Nhạc Võ Mục bị hạ mười hai đạo kim bài triệu về kinh thành, cuối cùng vào ngục kêu oan mà chết.

Lang Vương không trở về kinh thành còn đỡ, chuyến này trở về sẽ nguy hiểm đòi mạng, chưa biết chừng là cả nhà Sở gia bị tịch biên, cứ thế xuống dốc.

Giờ phút quan trọng thế này, còn ai chịu đến?

Lang Vương trái lại thảnh thơi, không ai quấy rầy hắn và kiều thê của hắn, rất tốt. Vì vậy hắn an tâm nghỉ ngơi đúng như lời thánh thượng nói.

Nhưng người ngo ngoe rục rịch trong kinh thành há có thể để yên, mấy ngày nay thiếp buộc tội Lang Vương dần tăng lên nhiều, vạn tuế muốn dần làm lạnh hay mặc kệ cũng không được.

Cuối cùng, rốt cuộc là nửa tháng sau khi Lang Vương vào kinh, vạn tuế tuyên Lang Vương vào triều đường báo cáo công tác.

Trên triều đình, Lang Vương bẩm báo việc diệt phỉ lần này cho thánh thượng, đối với việc mình trọng thương gần như hấp hối chỉ nói là bị thương một chút.

Nhưng sau kho Lang Vương trở lại kinh thành, thánh thượng lập tức phái ngự y đến chẩn trị, ngự y hồi bẩm Lang Vương bị thương vô cùng nghiêm trọng, nếu như lệch đi một chút nữa, sợ là đã mất đi tính mạng.

Mắt thấy nhi tử lưu lạc bên ngoài của mình dung cảm gánh vác như vậy, không kiêu ngạo không hấp tấp, càng không mượn quân công để tự kiêu, Gia Khang Đế thầm kiêu ngạo khó có thể đè nén..

Đây mới là long tử của ông, là hài tử Tình Nhu sinh hạ cho ông, so sánh với những hoàng tử luôn chạy đến trước long ỷ khoe khoang thành tích của mình, Vong Sơn mới thực sự có trí tuệ và khí phách để làm việc lớn…

Nhưng trong mắt các thần tử, vạn tuế nghe xong không nói gì, đó là trong lòng ấp ủ vạn quân dông tố, không biết làm sao sau khi Lang Vương vào kinh lại kiêu căng không chủ động diện thánh chứ!

Lang Vương nói xong hành trình diệt phỉ, nói: “Thánh thượng, thần khó hiểu, tuy chuyện tiêu diệt hải tặc rối rắm nhưng vẫn xem như là thuận lợi, rất thành công. Mà lúc này lại truyền đến tin tức và bằng chứng xác thực về việc thần thông đồng với đạo tặc, nếu ba vị khâm sai đại thần tới nhanh hơn, tới trước khi thần tiêu diệt hải tặc, vậy kết quả diệt hải tặc lần này như thế nào… đúng là không thể biết được.”

Thái Tử lập tức biến sắc, Lang Vương như vậy chính là nói hắn âm thầm xuống tay, chỉ thiếu chút hiểu lầm triều đình đại kế, vội vàng nói: “Thánh thượng, lần này công lao của Lang Vương không nhỏ, nhưng mật báo thông đồng với đạo tặc đã điều tra được chứng cứ thực tế, chưa chắc là tin đồn vô căn cứ, để trả lại trong sạch cho Lang Vương, thần kiến nghị tiếp tục tra rõ việc này.”

Thánh thượng ngồi trên cao, sắc mặt âm trầm, không đồng ý cũng không phản đối.

Lang Vương cao giọng tiếp tục nói: “Hoàng Thượng, thần và Vương phi đều không ở kinh thành, cửa hàng Thôi thị mới lập chưa lâu, căn cơ yếu kém, bị người mưu hại cũng không phải việc khó. Sau đó thần đã bí mật điều tra, hải tặc làm việc không kiêng nể gì, không sợ bị vây quét, quả thật là trong triều có người cấu kết. Dạo gần đây thần đã tra được chứng cứ, nhà thuyền ngang chiên chiếm giữ nửa con sông —— nhà buôn Bạch thị và hải tặc có qua lại mật thiết.”