Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ

Chương 116




Sau đó tới lúc Công Tôn Vô Dịch phạm tội, hắn liếc mắt một cái liền nhận ra vị sư huynh ngày xưa này. Nhưng từ trước đến nay Lang Vương là tản nhân lười lo chuyện bao đồng, thêm nữa biết nguyên nhân Công Tôn Vô Dịch báo thù rồi càng chẳng thích đi quản, nhưng hắn lại biết rõ ràng về hai huynh muội này.

Rồi sau đó nghe thị vệ nói lúc Quỳnh Nương đi chợ thuốc mua thuốc cho đại doanh Giang Nam gặp phải Công Tôn nhị cô nương, Lang Vương nhanh trí, nghĩ ra cách dẫn rắn ra khỏi động.

Hắn cho rằng cách này không có sơ hở, nào biết lại làm tiểu nương kia không vui vẻ như vậy.

Lang Vương vốn dĩ cảm thấy việc này liên quan đến đại thể, không nên nuông chiều nàng. Nhưng không biết vì sao, phút cuối cùng vẫn đổi ý, sai người gọi Công Tôn Vô Dịch tới.

Hắn không cho rằng mình đang nuông chiều tiểu nương kia, chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì thôi, được kiều hoa cười đón chào cả ngày tốt hơn đối mặt với mặt băng cả ngày đúng chứ?

Ngày ấy Lang Vương sai người tìm được Công Tôn Vô Dịch, báo rằng hắn sẽ lấy đội tàu Thôi gia làm mồi nhử, dẫn Kích Thủy Khách và hải tặc ra để tiêu diệt.

Cũng nói: “Hiện tại hải tặc hung hăng ngang ngược có liên quan đến việc năm đó huynh nhân từ nương tay, chưa dọn dẹp môn phái, lần này việc diệt phỉ hoặc ít hoặc nhiều sẽ rơi xuống người bọn huynh.”

Lúc đầu Công Tôn Vô Dịch khiếp sợ với thân phận của sư đệ nhiều năm không gặp này, tiểu sư đệ này từ trước đến nay cao ngạo, lúc ấy hắn đã nghi ngờ sư đệ này không phải người thường, không ngờ lại là chiến thần Giang Đông tiếng tăm lừng lẫy.

Sau khi nghe Lang Vương nói xong, trầm tư một lát, Công Tôn Vô Dịch nói: “Ngày đó gieo hạt, hôm nay ra quả. Nếu đã là mối họa huynh muội chúng ta chôn xuống năm đó, dĩ nhiên chúng ta sẽ chấm dứt. Huynh muội chúng ta nguyện ý đảm đương mồi câu, dẫn hải tặc ra. Chỉ là hiện tại nhà Công Tôn cần hai huynh muội ta, mong Lang Vương sắp xếp một đường sống cho muội muội, đến lúc đó sống hay chết phải xem mệnh số của nó như thế nào.”

Lang Vương gật đầu đồng ý, lệnh cho thị vệ lấy bộ giáp tơ vàng tới, giao cho Công Tôn Vô Dịch, nói: “Vật này giá trị chế tạo sang quý, trước đó vài ngày vương phi của bổn vương đặc biệt sai người dùng ngàn lượng hoàng kim chế tạo cho bổn vương. Chỉ cần hải tặc xuất hiện, lệnh muội có thể tự thoát thân. Giáp tơ vàng này đao thương bất nhập, có vật ấy, hơn nữa lệnh muội biết bơi, sẽ không có trở ngại gì.”

Vì thế dưới sự bố trí chỉ huy vùng nước của Lang Vương, lần phục kích hải tặc này đại hoạch toàn thắng. Mà những thi thể xuôi dòng xuống đó đại đa số cũng là hải tặc.

Quỳnh Nương biết Công Tôn nhị cô nương không sao, thực sự thở phào nhẹ nhõm. Công Tôn nhị cô nương cũng than thở tiếc hận: “Hoá ra ngươi đã gả đi, lại còn là Vương phi của Giang Đông Vương, đáng tiếc đáng tiếc…”

Quỳnh Nương đưa cho nàng một miếng bánh hoa quế mứt táo, cười hỏi: “Có gì đáng tiếc?”.

“Đáng tiếc ca ca ta đối với ngươi… Thôi, nếu hoa tươi đã cắm trên bãi phân trâu, nói cái gì cũng vô ích, nhưng thấy ngươi cũng là người tự tại, ngày nào đó ở vương phủ bị đè nén kia sống không được tự tại, nhớ tới tìm ta, ta dẫn ngươi đi khắp mọi nơi, tùy tâm sở dục mới không uổng công sống cả đời này.”

Quỳnh Nương không muốn nghiên cứu lời chưa hết nửa đoạn trước của nàng, nhưng đoạn sau lại vào logng. Nàng cũng muốn hiểu rõ vì sao mình lại thích Công Tôn nhị cô nương như vậy, cách nàng ấy thoát khỏi hạn chế của nữ nhi gia thế tục, tùy tâm sở dục sống qua ngày, có thể nào không làm người ta hâm mộ sao?

Còn vì sao Lang Vương tới miệng nàng ấy lại biến thành một đống phân trâu, có tình thì có thể tha thứ, dẫu sao tuy rằng Giang Đông Vương chiến công hiển hách, nhưng thanh danh thật sự là không tốt lắm.

Nói chuyện một lúc, Công Tôn nhị cô nương từ biệt Vương phi, đi theo ca ca ra khỏi doanh.

Hỉ Thước bưng một mâm trái cây tươi mới vào doanh trướng. Vừa hầu hạ Vương phi vừa nói về chuyện mới mẻ mà nàng ấy nghe được: “Vương phi cũng biết, tiểu thư kia của nhà nào đó chắc là điên rồi, trước khi bị chói chặt chặn miệng thì nói năng lung tung, nói mình là mệnh phượng loan, vốn quý không thể nói, là Vương phi e ngại nàng ta trở thành Hoàng Hậu. Lúc ấy Sở tướng quân cũng ở bên cạnh, sợ tới mức xanh mặt. Quân tào đi theo áp giải nàng ta nói, dọc theo đường đi ngoài ăn cơm uống nước ra đều phải chặn miệng nàng ta, nếu sau khi về nhà còn loạn ngôn như vậy thì phải bảo người Hà gia nhốt lại xử trí, tránh cho liên lụy đến cả nhà Hà gia.”

Thật ra ý của Sở Quy Hoà là không có liên quan gì với Hà Nhược Tích nữa, nếu sau này nàng ta phạm tội, đó là việc của Hà gia. Dẫu sao nàng ta không phải sĩ binh trong doanh, nếu mình thật sự lấy tội nàng ra, trong mắt người ngoài là Sở gia ức hiếp hài nhi mồ côi gởi nuôi, nhưng trở về Hà gia rồi là chuyện của Hà gia, không có liên quan gì đến Sở gia nữa!



Quỳnh Nương nghe vậy trong lòng đảo lộn, nghiêng mặt qua, ngưng thần nói: “Nàng ta... thật sự nói như vậy?”

Hỉ Thước gật đầu: “Vô cùng chính xác, ngài nói xem không phải điên rồi sao? Một tiểu thư ở nông thôn, dù có gả đến phú quý thế nào đi chăng nữa, còn có thể trở thành Hoàng Hậu chẳng phải là bị yểm tâm trí rồi sao?”

Quỳnh Nương lại không cho rằng Hà Nhược Tích bị điên, nàng cảm thấy lúc Thượng Vân Thiên lừa Hà Nhược Tích cắn câu, chắc chắn là đã nói về tiền đồ cẩm tú gì đó, chẳng lẽ hắn nói Hà Nhược Tích sẽ làm Hoàng Hậu là xuất phát từ đâu đó? Là kiếp trước thực sự có chuyện, hay là hắn nói vậy để lừa Hà Nhược Tích thôi?

Sẽ ra sao nếu Hà Nhược Tích thật sự làm Hoàng Hậu... chẳng lẽ là cuối cùng Lang Vương mưu nghịch thành công?

Quỳnh Nương không cho phép mình nghĩ tiếp nữa, nói cách khác, chẳng phải là nàng giống Hà Nhược Tích, bị Thượng Vân Thiên dắt mũi, làm loạn lòng sao?

Mấy ngày kế tiếp, đại doanh có thể hình dung là rối loạn.

Bởi vì đầu của trùm thổ phỉ đã bị chém, vạn tuế hạ ba đạo thánh chỉ, muốn Lang Vương phải về kinh báo cáo công tác, còn lại giao cho quân Tào gia xử trí.

Hạ thánh chỉ tuyên triệu vào kinh như bùa đòi mạng, theo người ngoài thấy toàn là dấu hiệu không lành, có lẽ là vạn tuế tin tội danh mưu nghịch của Sở Tà, muốn lấy lại binh quyền, tuyên triệu vào kinh vấn tội.

Mưu sĩ của Lang Vương đều có ý kiến phản đối, cảm thấy lần này Lang Vương về kinh dữ nhiều lành ít, chi bằng bảo trúng tên cáo ốm, ở lại Giang Đông, chỉ cần quân quyền trên tay thì trời cao hoàng đế xa, vạn tuế có lòng cũng nhất thời không làm gì được.

Nhưng Lang Vương lại không tỏ thái độ, chỉ là lúc về doanh, hắn nói với Quỳnh Nương, muốn nàng ở lại Giang Đông, chờ hắn vào kinh rồi sẽ nghĩ cách đưa hết người Thôi gia đến Giang Đông.

Quỳnh Nương cũng hiểu được tâm tư của Lang Vương. Hắn là người tâm cao khí ngạo như vậy, sao có thể chịu đựng để người khác bôi nhọ, thừa nhận tội danh không có căn cứ? Nhưng để nàng ở lại là biết rõ việc này hung hiểm, không muốn nàng cùng rơi vào nguy hiểm với hắn.

Thật ra lúc Quỳnh Nương nghe được thánh chỉ tuyên Lang Vương vào kinh của hoàng đế, nàng mơ hồ nghĩ, đời này rất nhiều chuyện thay đổi, có lẽ chuyện Lang Vương bị giam cầm ở Hoàng Tự cũng sẽ diễn ra trước.

Ban đầu gả cho hắn, nàng ôm tâm trạng lúc nào cũng có thể kết thúc cuộc hôn nhân này. Hiện tại Lang Vương đã không ổn, nếu nàng thông minh thì nên làm theo lời Lang Vương.

Nàng và người Thôi gia ở lại Giang Đông, phàm là Lang Vương có bất trắc thì nàng cũng dễ làm, mang theo gia tài bạc triệu, dù phiêu bạc hải ngoại cũng tiêu dao tự tại.

Nhưng từ “được” lại nghẹn ở cổ họng không thể nói ra.

Quỳnh Nương rúc vào trong áo hắn, duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve sống mũi cao thẳng, đôi môi hơi mỏng của hắn, đột nhiên nói một câu không liên quan: “Ánh mắt chọn thê tử của chàng thật kém cỏi!”

Bất kể là Hà Nhược Tích mặt từ tâm ác của kiếp trước, hay là nàng cùng chung sống với hắn nhưng trước sau đều mang tâm khác của kiếp này, đều không phải hiền thê. Cho nên nàng mới có thể cảm khái như vậy.

Sở Tà lại chỉ xem như nàng cảm thấy áy náy vì không thể vào kinh với hắn, hắn vuốt lưng nàng nói: “Là bổn vương làm phu quân quá kém, luôn để nàng gặp phải nguy hiểm. Nàng yên tâm ở lại Giang Đông, chuyện nên bàn giao, bổn vương đã phân phó Sở Thịnh, đến lúc đó hắn sẽ thu xếp tốt tất cả.”

Tiếp theo, Lang Vương và quân Tào gia bàn bạc, đưa trùm thổ phỉ vào kinh diện thánh.



Ngày đó trước lúc đi, hắn thức dậy cực sớm, hôn trán Quỳnh Nương vẫn đang ngủ mơ rồi mặc y phục chuẩn bị xuất phát.

Trong tiếng mặc y phục sột sột soạt soạt, Quỳnh Nương giả bộ ngủ mở nửa mắt, nhìn bóng dáng cao lớn đang thay y phục vào sáng sớm.

Bên gối nàng còn có một phong thư, đợi Lang Vương mặc xong ra khỏi cửa doanh, Quỳnh Nương mới chậm rãi duỗi tay lấy phong thư kia, giấy viết thư rất dày, tổng cộng có hai tờ, một tờ viết cho Quỳnh Nương, một tờ là hưu thư quy cách chính thức, đã ký tên.

Tiểu nương của ta thân khải:

Lần này vào kinh, hung hiểm chưa biết, song nàng đang xuân xanh, phải tính toán cho bản thân, phong hưu thư kia, nếu bổn vương bình an trở về, nàng huỷ nó đi, nhưng nếu bổn vương gặp bất trắc, nàng giao hưu thư của bổn vương cho Tông Nhân Phủ, ngông cuồng tự đại phạm vào ngu dại, không quan tâm phụ mẫu lớn tuổi, làm bản thân cũng hãm sâu vào nhà tù, hôn nhân sau này, tùy theo lòng mình, nếu có thể lúc nào cũng nhớ đến bổn vương, không uổng công phu thê…”

(*) Thân khải: đề nghị người nhận chính tay mở ra.

Phía sau còn viết vụn vặt rất nhiều, nhưng Quỳnh Nương hai mắt đẫm lệ không đọc được nữa. Câu “hôn nhân sau này, tùy theo lòng mình” kia, hình như bị hắn xoá và sửa rất nhiều lần mới thành câu. Người thích ăn dấm như vậy, ôm tâm tư thế nào viết xuống câu đó?

Trong ánh lệ lập loè, dường như Quỳnh Nương có thể thấy cảnh hắn liên tục xoá và sửa, cuối cùng nhíu mày cắn răng viết xuống câu này…

Đúng là đồ ngốc! Khó trách kiếp trước bị cầm tù nửa đời! Quỳnh Nương ném phong thư kia xuống dưới giường, ngơ ngác ngây ngốc hồi lâu.

Lại nói, sau khi Lang Vương ra khỏi quân doanh lên thuyền, phân phó thủ hạ nhổ neo lái thuyền.

Thuyền lớn thuận gió, chạy rất nhanh, Lang Vương nhìn bọt sóng ở đuôi thuyền, nhìn hướng quân doanh phía xa, một lúc lâu không nói gì, sườn mặt tuấn tú tràn đầy đốm sáng không thể hóa giải.

Thường Tiến không dám nhiều lời, trong lòng lại lo lắng khổ sở cho Lang Vương.

Lúc bọn họ lên thuyền, trong kinh thành lại đưa tới một đạo thánh chỉ, thúc giục Lang Vương mau về kinh.

Đây đâu phải thánh chỉ? Quả thực là từng phù chú đòi mạng!

Mà Vương phi lại bị Vương gia để lại Giang Đông, người khuyên Vương gia làm hắn nhoẻn miệng cười cũng không có.

Cứ như vậy cả thuyền nặng nề tiêu điều, liên tiếp chạy ba ngày, tới cửa sông chuyển cảng.

Bọn họ muốn đậu thuyền nghỉ ngơi tiếp viện lương thực ở đây, Thường Tiến xuống thuyền, đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm bay trong gió: “Quán cơm nhà ai? Thơm nồng như vậy, giống như Phật nhảy tường Vương phi nấu.”

Vừa dứt lời, hắn liền trố mắt, nữ tử xinh đẹp đứng trước cửa quán cơm đơn sơ, vừa mới cởi tạp dề lau mồ hôi, cười nói giòn giã, không phải là Vương phi nhà hắn sao?

Quỳnh Nương sửa sang tóc mai có chút hỗn độn, hàng mi dài hơi cong, khóe miệng mỉm cười, nàng cúc lễ với Lang Vương phía sau Thường Tiến nói: “Chắc Vương gia đói rồi, ta đã nấu đồ ngon chờ chàng tới ăn đó.”