Trọng Sinh Trở Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Cố Chấp

Chương 37




Chú Vương kiểu......

Lúc này, đúng là hơi lúng túng.

Đúng là có chút kì lạ. Thiếu gia của ông xưa nay vốn rộng lượng, không tính toán chi li với ai.

Hắn đến trường học để thăm dò khu vực xung quanh, thấy có người từ khu lớp học đi ra thì dừng xe lại, cứ nhìn chằm chằm vào người ta. Giờ chỉ vì một con mèo hoang mà lại muốn đến tìm người ta để bồi thường, làm thế có phải là hành động đúng đắn không?

Thẩm Thành thấy chú Vương đứng bất động, liền cau mày: "Sao thế?"

chú Vương giật mình, vội vàng nói một cách thiếu tự tin: Không, không có gì."

Khi ông chuẩn bị bước xuống xe, Thẩm Thành thấy cô gái kia đang lau nước mắt rời đi, còn Giản Thời Ngọ chỉ đứng đó ôm mặt, đôi mày nhíu chặt cũng giãn ra, hắn thở dài: "Thôi bỏ đi."

chú Vương ngơ ngác: "Sao cơ?"

Thẩm Thành thu lại ánh mắt: "Quay về thôi."

____

chú Vương khẽ run tay, ông bước ra ngoài lấy tờ giấy mà Giản Thời Ngọ đặt trên xe dưới tấm che và mang vào trong. Nhưng chưa kịp đưa, thì tờ giấy đã bị Thẩm Thành cầm lấy.

Nếu không biết Giản Thời Ngọ và Thẩm Thành không quen biết nhau, Vương thúc thực sự đã nghi ngờ Thẩm Thành làm tất cả những điều này chỉ để lấy được thông tin liên lạc của người ta!

Xe lăn bánh chậm rãi rời đi, thu hút sự chú ý của một đám người trong sân vận động.

Một nhóm người vừa chơi xong trận bóng, mồ hôi nhễ nhại, có không ít nữ sinh đến đưa nước nhưng Giản Thời Ngọ đều từ chối. Cậu lấy từ trong túi ra một bình nước nhỏ và uống từng ngụm. Khuôn mặt trắng nõn của cậu ửng đỏ, dưới ánh nắng, vóc dáng thon dài và đôi chân săn chắc của thiếu niên tỏa ra sự trẻ trung và sức sống mãnh liệt.

Hầu Tử giờ đây đã khỏe mạnh và rắn rỏi hơn thời trung học, nói: "Xe vừa rồi đi rồi, không có đến bắt đền cậu đâu."

Giản Thời Ngọ nhìn qua, khẽ thở dài: "Người có tiền đúng là nhân hậu."

Hầu Tử bật cười: "Chưa chắc đâu."

Nhưng chiếc xe kia thực sự khiến người ta phải suy nghĩ. Nhà Hầu Tử có một doanh nghiệp giải trí hàng đầu trong thành phố, không chỉ nuôi dưỡng nghệ sĩ mà còn có cả một đội paparazzi. Trong thành phố, số người sở hữu loại xe này không phải là nhiều. Nếu không phải là một thương nhân giàu có đến định cư hay du lịch, thì thông tin về người này không thể nào cậu không biết được. Nhưng nếu đến cả paparazzi của nhà cậu cũng không nghe thấy gì, thì khả năng rất lớn là người kia có thế lực rất lớn, khiến tin tức bị giữ kín.

Giản Thời Ngọ thấy Hầu Tử lo lắng, liền mỉm cười, đôi mắt cong cong: "Không sao, nếu trong trường chúng ta, sau này chắc chắn sẽ còn gặp lại. Là người hay quỷ, đến lúc đó chẳng phải sẽ biết sao?"

Hầu Tử gật đầu: "Đúng, trước hết tập trung cho trận bóng rổ ngày mai đã."

"Ừ!"

Trận đấu bóng rổ này rất quan trọng. Họ đã chuẩn bị suốt cả mùa hè, nên phải nghiêm túc, tập trung cao độ và không thể phân tâm trước khi trận đấu bắt đầu.

____

Ngày hôm sau

Trận bóng rổ giao hữu giữa Nhất Trung và Tam trung diễn ra đúng như kế hoạch. Hai đội có sức mạnh tương đương, trong hiệp đầu, đội Tam trung chiếm ưu thế, nhưng đến hiệp sau lại có sự cố bất ngờ.

"Thời ca!"

Hầu Tử chạy đến đỡ Giản Thời Ngọ vừa ngã xuống, trọng tài ở xa thổi còi phạt vì hành động phạm lỗi khi tấn công.

Các đồng đội khác cũng nhanh chóng chạy đến:

"Cậu không sao chứ?"

"Có bị thương không?"

"Có thể tiếp tục không?"

Trên gương mặt trắng nõn của Giản Thời Ngọ xuất hiện một vết xước đỏ ửng rất rõ, trông rất đau.

Hầu Tử nghiến răng nhìn đám người Tam trung, thấy họ không có chút hối hận nào, thậm chí còn có người cười mỉa mai. Cậu tức giận: "Đám chó này..."

Giản Thời Ngọ ngồi dậy, thấy ánh mắt lo lắng của đồng đội, liền cười nói: "Tớ không sao, chỉ là vết thương nhỏ. Nhưng mà..."

Xung quanh không ít người đến xem trận đấu, cách đó không xa là đối thủ đang chờ xem họ thất bại. Ánh mắt Giản Thời Ngọ dần trở nên sắc lạnh, lộ ra quyết tâm: "Trận này, chúng ta nhất định phải thắng."

18 tuổi, đúng là tuổi trẻ đầy nhiệt huyết. Ngã thì đứng dậy, thắng thì phải thắng cho vẻ vang.

Các thiếu niên cùng giơ nắm tay, đồng thanh hô: "Chắc chắn thắng!"

___

Thành phố A, trong toà nhà, tại mười hai tầng sang trọng và lộng lẫy

Trên tầng cao nhất, hai phòng VIP xa hoa đã được bao trọn, nơi đây là trung tâm giải trí phồn hoa nhất của thành phố, ánh đèn nhấp nháy làm cho đêm tối trở nên rực rỡ hơn.

Trong phòng VIP, một nhóm thanh niên ăn mặc sang trọng, tóc vàng mắt xanh ngồi rải rác quanh quầy bar và ghế sofa mềm mại.

Họ đa phần vừa từ nước ngoài đến Trung Quốc, đang vui chơi thỏa thích. Dù ai cũng có gia thế không tầm thường, nhưng ngay cả trong giới thượng lưu của nước M, vẫn có người đứng đầu, người đó chính là Thẩm Thành, đang ngồi trên ghế sofa lắp ráp các linh kiện điện tử phức tạp.

Thẩm Thành lười biếng dựa vào ghế sofa, đôi chân dài gác vào nhau, bàn tay khéo léo lắp ráp các linh kiện máy móc phức tạp như thể đó chỉ là một trò chơi đơn giản.

"Thẩm."

Anh chàng người M với mái tóc vàng tên Kiều An bước đến: "Chúng ta cùng nhau ra ngoài chơi, sao không tham gia cùng bọn họ? Mọi người đang chơi vui lắm."

Thẩm Thành lắp xong linh kiện cuối cùng, lười biếng hỏi: "Chơi cái gì?"

Kiều An hứng khởi: "Mọi người vừa mới biết ở Trung Quốc có trò chơi gọi là "Thật Hay Thách", quyết định bằng cách ném xúc xắc. Ai có số nhỏ nhất sẽ phải chọn giữa trả lời sự thật hoặc thử thách."

"Vậy ai có số lớn nhất thì sao?"

Kiều An hơi bối rối.

"Cậu chắc muốn chơi với tôi?" Thẩm Thành ném bộ linh kiện vừa lắp ráp lên bàn: "Nếu không có phần thưởng thì tôi không chơi."

Kiều An cũng hơi lo lắng. Dù Thẩm Thành ít khi tham gia trò chơi, nhưng kỹ năng của hắn rất tốt, rất ít khi thua. Nhưng chính vì vậy mà mọi người đều muốn thách thức hắn.

"Có thưởng!" Một cô gái tóc vàng quyến rũ tên Anne bước tới, cô rất thích Thẩm Thành, bẽn lẽn nói: "Ai nhiều lần thắng nhất sẽ được hẹn hò với tôi."

Thẩm Thành không cảm xúc: "Không chơi."

"..."

Quả thật là khiến người ta ngượng ngùng.

Kiều An đã nghĩ ra một phần thưởng mà Thẩm Thành có thể đồng ý. Hắn nói thử: "Người thắng nhiều nhất sẽ được đưa ra một yêu cầu. Chỉ cần ở đây mọi người có thể làm được, sẽ phải chấp nhận!"

Trò chơi này tuy nhỏ, nhưng những người ở đây đều xuất phát từ gia thế tốt hoặc có tài năng gì đó rất đặc biệt, điểm chung là cực kỳ giàu có. Nếu thực sự đưa ra một yêu cầu không thể từ chối, dù là tiền hay quyền, phần thưởng này sẽ rất lớn.

Không ai từ chối

"Ý kiến hay đấy!"

"Tôi vô cùng hứng thú!"

"Rất thú vị, tôi muốn tham gia!"

Trong khi mọi người bên này đang vui chơi điên cuồng, bên kia phòng VIP lại tràn đầy nhiệt huyết.

Đội của Giản Thời Ngọ vừa thắng trận bóng rổ, Hầu Tử hào hứng mời cả nhóm đến phòng VIP của khách sạn để tiếp tục ăn mừng. Rượu và các thiết bị giải trí hàng đầu đều được tận dụng tối đa. Mọi người hôm nay không chỉ vui vẻ sau trận bóng, mà còn giải tỏa được hết những áp lực, thật sự vô cùng thoải mái.

Hầu Tử kéo Giản Thời Ngọ lại chơi game cùng mình: "Sao hả, cái thiết bị VR này đỉnh không?"

Giản Thời Ngọ gật đầu: "Quá đỉnh!"

"Đây là sản phẩm mới của nhà họ Quý, phiên bản 2.5. Nghe nói còn chưa phải là phiên bản đỉnh nhất đâu. Trong nhà Quý còn có một cặp kính VR thế hệ 3.0, kỹ sư bảo là chưa hoàn thiện, nhưng mà công nghệ đỉnh của đỉnh, chiếc kính đó còn có chức năng cực kỳ đặc biệt, đưa nhân vật vào mô hình, có thể tương tác trong thế giới ảo y như thật."

Giản Thời Ngọ thốt lên: "Quá lợi hại."

Cả nhóm đang chơi vui vẻ thì Giản Thời Ngọ bỗng nhận ra thiếu hai người, cậu ngập ngừng hỏi: "Thiết Tử và Nhị Cẩu đâu rồi?"

(Coi bà tác giả đặt tên kìa trời  ( ̄  ̄|||))

Hầu Tử cũng bối rối: "Không biết nữa, hình như vừa bảo đi vệ sinh mà?"

Một người bạn khác ngồi trên sofa buông máy chơi game, nói: "Vừa nãy thấy hai người bọn họ đi lấy đồ uống, uống xong thì bảo hơi chóng mặt, rồi đi vệ sinh. Liệu có chuyện gì không nhỉ?"

Hầu Tử lén nhìn qua bàn rượu, phát hiện có mấy chai rượu trái cây có nồng độ cồn cao đã bị uống sạch. Bình thường uống một chút cũng không sao, nhưng ở đây nhiều chai rỗng như vậy thì thật sự khó nói.

Giản Thời Ngọ nhíu mày: "Đi xem thử ở nhà vệ sinh đi. Tớ nghe nói bên đối diện cũng có một nhóm người khác."

Hầu Tử gật đầu: "Mong là không có chuyện gì xấu xảy ra. Nghe nói nhóm người bên kia có thế lực lớn lắm, thuộc tập đoàn tài chính trong thành phố. Nếu có chuyện gì, chắc tớ cũng không gánh nổi trách nhiệm đâu."

Giản Thời Ngọ liền đi thẳng đến nhà vệ sinh tìm kiếm, nhưng tìm khắp nơi vẫn không thấy hai người kia đâu.

Hầu Tử gọi điện, nhưng không ai bắt máy. Ngược lại, cửa phòng đối diện mở hờ, như thể có ai đó vô tình đi vào mà không đóng cửa kỹ.

Giản Thời Ngọ ngập ngừng: "Có khi nào họ đi nhầm vào phòng của người khác không?"

Hầu Tử xoa xoa trán, khẽ than: "Thượng đế ơi."

Lúc này cũng không thể bỏ mặc bạn bè được, Giản Thời Ngọ nghĩ nếu kéo dài tình hình sẽ càng tệ. Dù sao cũng chỉ là hỏi xem bạn mình có lỡ đi nhầm vào phòng không, chuyện này chắc đối phương cũng sẽ thông cảm. Cậu liếc nhìn Hầu Tử, cả hai hiểu ý nhau qua ánh mắt: "Đi thôi!"

___

Bên kia.

Không khí trên bàn đầy căng thẳng. Từ lúc bắt đầu trò chơi đến giờ, không ít người đã thua và kêu than, trong khi Thẩm Thành, người bị kéo vào chơi, vẫn bình thản. Hắn giống như một người đứng ngoài cuộc, quan sát mọi người trải qua đủ cung bậc cảm xúc, thỉnh thoảng mới nhập cuộc, nhưng dường như không ảnh hưởng lắm.

Nhưng liên tục chiến thắng thì cũng không thú vị, chơi trò chơi mà không có sự thách thức thì mất đi sự hấp dẫn của nó.

Thẩm Thành ném xúc xắc, xúc xắc lăn tròn trên bàn, ánh sáng từ đèn thủy tinh trong khách sạn càng làm cho nó thêm phần lung linh.

Bên ngoài có tiếng bước chân đang tiến gần đến cánh cửa. Khi xúc xắc dừng lại, nó báo hiệu trận thua đầu tiên của Thẩm Thành - một vị vua bất bại cuối cùng cũng gặp thách thức.

"Ôi, thua rồi!"

"Thẩm, không ngờ cậu thua thật đấy."

"Nói thật hay thử thách?"

Thẩm Thành nhếch mép, lười biếng đáp: "Nói thật."

Điều này làm những người bạn của hắn phấn khích. Họ đã quen biết hắn được hai ba năm, nhưng đây là lần đầu tiên họ có cơ hội ép Thẩm Thành phải mở miệng.

Chàng trai thần bí và mạnh mẽ đến từ Châu Á này có quá nhiều bí mật. Hôm nay, họ đã có được cơ hội quý giá này, cứ như nắm trong tay chìa khóa mở cửa một lâu đài bí ẩn!

Cánh cửa lạnh lẽo phía trước bị một đôi tay trắng nõn nhỏ nhắn nhẹ nhàng đẩy vào. Giản Thời Ngọ và Hầu Tử đứng bên ngoài, nghe thấy âm thanh ồn ào từ trong phòng vọng ra. Có vẻ như một cô gái đang dùng tiếng Trung không được trôi chảy lắm hỏi: "Anh có thích ai không?"

Qua khe cửa, hình bóng bên trong mờ ảo, không rõ là ai.

Nhưng đây dường như là một câu hỏi cực kỳ quan trọng, bởi vì mọi người trong phòng đột ngột im lặng, tất cả đều đang nhìn về phía một người, chờ đợi câu trả lời.