Trọng Sinh Trở Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Cố Chấp

Chương 36




Vào giữa tuần của tháng sáu, mùa hè vừa đến, cậu nhóc Giản Thời Ngọ khỏi bệnh quay lại trường. Khi nhìn vào chỗ ngồi quen thuộc của Thẩm Thành, cậu phát hiện vị trí đó đã trống không.

Các bạn học khi thấy cậu đến đều vây quanh hỏi han:

"Cậu khỏi bệnh rồi à?"

"Chúng mình còn định đến thăm cậu nữa."

"Nghe nói Quý Bắc Xuyên chuyển trường rồi."

Mọi người bàn tán xôn xao, Giản Thời Ngọ nghe hết thảy, dần dần không biết phải trả lời thế nào. Cậu im lặng một lúc, cuối cùng khi mọi người đã yên lặng, cậu mới nhỏ giọng hỏi: "Thế... Thẩm Thành đâu rồi?"

Cả lớp im lặng hẳn.

Hầu Tử từ phía sau bước lên, giải thích cho Giản Thời Ngọ: "Hôm qua, khi cậu còn nghỉ ở nhà dưỡng bệnh, có người đến thu dọn đồ của Thẩm Thành. Nghe thầy nói Quý gia sắp di cư, Thẩm Thành sẽ sang Mỹ du học, cậu ấy không... nói với cậu à?"

Giản Thời Ngọ sững sờ tại chỗ.

Trong giây lát, cậu cảm thấy cả tay chân mình đều lạnh buốt. Mọi việc hôm qua còn rất rõ ràng trong đầu cậu. Khi Thẩm Thành đến thăm, cậu đã cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng vì vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cảm xúc của kiếp trước, nên cậu không hỏi.

Lý trí mách bảo cậu rằng Thẩm Thành này không phải là Thẩm Thành của kiếp trước, nhưng những cảm xúc ấy vẫn khiến cậu mắc kẹt trong ký ức, không thể thoát ra.

Hầu Tử liếc nhìn chiếc đồng hồ cậu đeo: "Đồng hồ mới mua à?"

Giản Thời Ngọ liếc qua, rồi giải thích: "Không phải tớ mua đâu."

Hầu Tử nhanh chóng hiểu ra, nheo mắt: "Vậy là Thẩm Thành tặng à? Bọn tớ không ai nhận được quà từ cậu ấy cả."

Giản Thời Ngọ cúi xuống nhìn đồng hồ trên tay. Đây là một chiếc đồng hồ thủ công rất tinh xảo, không có nhãn hiệu, cũng không phải là kiểu dáng phổ biến. Dù vậy, chất lượng của nó rõ ràng không phải loại hàng rẻ tiền vỉa hè. Ngay cả Hầu Tử, người rành rẽ về thương hiệu, cũng không thể nhận ra nguồn gốc của chiếc đồng hồ này.

Hầu Tử gãi cằm: "Tớ thật sự không nhận ra được, có lẽ là hàng thủ công, nhưng kỹ thuật này đúng là đỉnh cao!"

Giản Thời Ngọ cũng không dám chắc.

Thật ra, trong kiếp trước, cậu thậm chí không biết Thẩm Thành giàu có như thế nào, hay tiền của hắn đến từ đâu. Dù Thẩm Thành kiếp trước không có người thân, cũng không ra ngoài kinh doanh, nhưng trong nhà có một căn phòng mà cậu chưa bao giờ được phép bước vào. Mọi công việc của Thẩm Thành luôn được giữ bí mật.

Dù vậy, đây cũng không phải là lần đầu tiên Giản Thời Ngọ nhận được quà từ Thẩm Thành. Trước đây, khi đạt được được một điều gì đó, Thẩm Thành cũng từng tặng cậu một bộ trang sức vàng. Mỗi món đồ đều không phải hàng phổ thông, và mỗi lần như thế hắn đều nhắc nhở: "Không được tháo ra vứt lung tung."

Hầu Tử vỗ vai Giản Thời Ngọ: "Có khi đây là hàng giới hạn đấy, Quý gia giàu như vậy mà."

Giản Thời Ngọ chỉ gật đầu đồng ý.

Lớp học thiếu hai người, bề ngoài nhìn vào thì không có thay đổi gì lớn, nhưng dường như tất cả mọi thứ đều biến đổi.

Sắp đến kỳ thi vào cấp ba, ai cũng tập trung cao độ dù không ai thúc ép hay giám sát. Từ sau kỳ thi tháng trước, không khí học tập trong lớp càng nồng đậm, và các bạn học yếu trong lớp cũng chủ động giúp đỡ nhau.

Khi Thẩm Thành không còn ở đây, Giản Thời Ngọ càng trở nên trầm lặng hơn.

Đôi khi, Hầu Tử kéo cậu lại đọc báo kinh doanh, trên đó có tin tức về Quý gia. Hầu hết đều nói về những thành công mới của Quý thị, rất ít khi nhắc đến Thẩm Thành. Mọi người chỉ biết rằng cậu thiếu gia kia vẫn học ở một trường quý tộc nổi tiếng, còn cuộc sống cụ thể thì không ai biết rõ.

Sau này, Giản Thời Ngọ thử gọi điện thoại một lần, nhưng không liên lạc được. Cậu cũng không thử lại lần nữa.

Trong trí nhớ, cậu thiếu niên đó đã hoàn toàn thoát khỏi quỹ đạo của kiếp trước, như thể biến mất khỏi cuộc đời cậu.

Khi mới sống lại, Giản Thời Ngọ chỉ muốn rời xa Thẩm Thành, nhưng khi Thẩm Thành thật sự biến mất, cậu lại không cảm thấy vui vẻ như mình tưởng.

Cuộc sống dường như không thay đổi gì, nhưng lại có chút khác biệt.

Điều duy nhất khiến cậu vui là mình đã thi đậu vào một trường cấp ba không tệ. Khi nhận được tin, Ba Giản thậm chí phát lì xì cho toàn bộ công ty, còn Chân Mỹ Lệ thì tổ chức một bữa tiệc thông báo đến họ hàng:

"Tiểu đô đô, con thật là giỏi."

"Cư nhiên đậu vào trường nhất trung, đứa nhỏ này giỏi quá."

"Con đã gầy đi sao?"

Từ khi kết thúc năm học cấp hai, Giản Thời Ngọ dần dần gầy đi. Cậu không cố ý giảm cân, cũng có phần do cơ địa, nên tốc độ giảm cân cũng không nhanh.

Nhưng chỉ sau vài tháng, vóc dáng cậu đã khác hẳn. Khi lên lớp 11, thân hình mũm mĩm của cậu đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là dáng vẻ mà phụ nữ rất mê, (Thẩm Thành phát cuồng).

Hầu Tử cảm thán: "Nam sinh mười tám thật là khsac, nếu lúc trước cậu có nửa phần như bây giờ, còn sợ không theo đuổi được Thẩm Thành à?"

Giản Thời Ngọ nghe xong chỉ cười nửa miệng, giả vờ đánh cậu ta một cái.

Theo thời gian trôi đi, ban đầu mỗi ngày đều nhắc đến hắn, nhưng dần dần, chỉ khi tiện miệng thì Hầu Tử mới nhắc lại.

Mỗi lần như vậy, Giản Thời Ngọ đều giả vờ không để ý, nhưng sau đó sẽ im lặng rất lâu.

Giờ ra chơi, Hầu Tử rủ: "Đi chơi bóng không?"

Giản Thời Ngọ đứng lên, đáp: "Hôm nay mấy cậu chơi đi, tớ phải đến xem con mèo nhỏ thế nào, hôm qua mưa, không biết có bị ướt không."

Hầu Tử vừa ôm quả bóng vừa than phiền: "Con mèo cậu nhặt ở trường đã mấy ngày rồi mà cậu vẫn không hiểu tính nó à? Khôn như quỷ ấy, tối nào cũng chui vào phòng thiết bị mà ngủ, cậu còn lo nó lạnh sao?"

Giản Thời Ngọ đáp: "Nó mới có ba tháng."

"... Thôi kệ cậu."

Cả nhóm gia nhập vài nam sinh cùng lớp, tính cách Giản Thời Ngọ thẳng thắn, hào phóng và quan tâm bạn bè, lại đẹp trai và hiền lành, nên rất được lòng mọi người. Họ rất thích với cậu.

Khi đến gần sân thể dục, từ xa mọi người đã thấy một chiếc xe đen sáng bóng đậu bên đường. Chiếc xe sang trọng toát lên vẻ đẳng cấp, dù cửa sổ đóng kín nhưng chỉ cần nhìn lướt qua thôi là đã biết chủ xe rất có tiền.

Hầu Tử cảm thán: "Xe này đỉnh thật, hàng hiếm đấy!"

Mấy nam sinh có gia cảnh khá giả cũng trầm trồ. Không có ai trong số họ không yêu thích xe, nhưng hiếm khi họ được thấy một chiếc xe đẳng cấp thế này. Mắt họ đều sáng lên:

"Nhà ai mà giàu thế?"

"Trường mình có ai giàu đến vậy sao?"

"Hiệu trưởng chắc cũng không mua nổi chiếc xe này đâu, siêu xe đấy."

"Học sinh chuyển trường à? Trời ơi."

Trong khi mọi người mê mẩn chiếc xe, Giản Thời Ngọ lẳng lặng cầm mấy con cá khô mà cậu đã lén lấy từ nhà, đi tới chỗ cũ để tìm con mèo. Cậu khom lưng, nhỏ giọng gọi "miu miu" một hồi, con mèo hoa quen thuộc mới từ trong bụi cỏ chạy ra. Mèo nhỏ vẫn sạch sẽ, nhưng chân hơi khập khiễng, có vẻ đã bị thương.

Vì mẹ cậu bị dị ứng với lông mèo, nên Giản Thời Ngọ không thể mang nó về nhà, đành phải để nó ở đây, đợi một thời gian sau sẽ tìm người nuôi cho nó.

"Mèo ơi..."

Con mèo thấy cậu liền chạy đến cọ cọ vào ống quần cậu, rồi leo lên người cậu đòi bế. Giản Thời Ngọ thấy ngứa ngáy nên cười khúc khích, vừa ôm mèo vừa đút cho nó ăn.

Cậu đứng không xa chiếc xe đen, dáng người thiếu niên ôn nhu, khuôn mặt trắng trẻo dưới ánh nắng trông như một bức tranh.

Bỗng nhiên— "Phanh!"

Một quả bóng rổ từ sân thể dục bay lệch, đập vào tường dây thép gần đó, tạo ra âm thanh lớn. Đám học sinh chạy tới nhặt bóng làm kinh động đến con mèo nhỏ đang ăn, nó giãy giụa trong lòng Giản Thời Ngọ, nhảy xuống và phóng lên mui xe. Chắc do quá hoảng sợ, nó cào vài vết trên nắp xe, để lại dấu chân nhỏ.

Người ngoài xe ngỡ ngàng, tài xế ngồi trong xe cũng choáng váng, bởi xe này không phải của ông. Ông chỉ có thể quay lại nhìn thiếu niên ngồi ở ghế sau: "Thiếu gia..."

Thiếu niên ngồi dựa vào cửa sổ, sắc mặt lãnh đạm, dáng vẻ hơi lười biếng. Hắn như đang nhìn ra ngoài, hoặc chỉ đang chìm trong suy nghĩ. Khuôn mặt đẹp trai toát lên vẻ kiêu ngạo, đôi mắt đen sâu thẳm, như chứa đựng một sự lạnh lùng xa cách không thể hòa tan.

Giản Thời Ngọ đã tiến gần hơn, có vẻ muốn xem trong xe có ai không, định mở lời xin lỗi và thương lượng về việc bồi thường.

Tài xế quay đầu hỏi: "Thiếu gia, có nên mở cửa không?"

"Không cần." Thẩm Thành nhấc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, như đang nhìn một người xa lạ: "Tuỳ cậu ta đi."

Ngồi cạnh Thẩm Thành là một chàng trai tóc vàng, mắt xanh, thân hình cường tráng. Anh ta nhìn Giản Thời Ngọ từ ngoài cửa sổ: "Đây là mỹ nhân đầu tiên tôi nhìn thấy khi đến Trung Quốc, ôi trời, cậu ấy là gu của tôi, sao cậu không để tôi xuống xe nói chuyện với cậu ấy?"

Thẩm Thành liếc nhìn anh ta một cái, ánh mắt lạnh lùng đầy sát khí.

Lời của chàng trai nghẹn lại, cảm thấy không ổn, bĩu môi. Cuối cùng, anh ta chọn cách ngồi yên, không làm gì cả.

Bên ngoài, Giản Thời Ngọ lắc lư qua lại, suy nghĩ một lúc, rồi từ bỏ, chắc trong xe không có ai.

Hầu Tử và đám bạn tiến tới nhìn chiếc xe, cũng thốt lên kinh ngạc: "Con mèo này giỏi thật, biết chọn xe ghê, Thời ca cậu coi chừng đấy, không khéo cậu phải bồi thường một khoản đấy."

Giản Thời Ngọ cũng lo lắng, cậu viết một tờ giấy xin lỗi và để lại trên kính xe, hy vọng khi chủ xe quay lại sẽ nhìn thấy.

Họ lau sạch vết bẩn trên kính xe, tìm mãi không thấy con mèo đâu nữa, đành quay lại sân thể dục chuẩn bị đổi sang chơi bóng rổ. Giờ ra chơi, có rất nhiều học sinh từ các lớp khác tụ tập, trong đó có nhiều nữ sinh. Đám con gái không đến để chơi bóng mà để ngắm nhìn cậu nam sinh nổi bật trong đám đông, người luôn mỉm cười dễ thương khiến trái tim họ tan chảy.

Hôm nay cũng có một cô gái quyết định thử vận may.

Giản Thời Ngọ vừa cởi áo khoác đồng phục dưới tán cây, một cô gái tóc ngắn rụt rè tiến đến phía sau cậu. Mặt cô gái đỏ bừng, đôi mắt e thẹn: "Học trưởng, chào anh, em..."

Ánh nắng buổi trưa rọi xuống, dưới tán cây, cảnh tượng nam nữ đứng cạnh nhau thật xứng đôi và hài hòa.

Từ xa, trong xe, Thẩm Thành đã thu hết mọi thứ vào mắt. Thiếu niên vừa nãy lạnh lùng giờ hơi nheo mắt lại, xung quanh toát ra một luồng khí không vui rõ rệt.

Một lúc sau, khi thấy cô gái định tiến lại gần Giản Thời Ngọ, Thẩm Thành lên tiếng: "Chú Vương."

Tài xế giật mình vì bị gọi: "Thiếu gia?"

Thẩm Thành nói: "Đi tìm cậu ta."

Chú Vương:?

Khóe miệng Thẩm Thành nhếch lên một nụ cười lạnh: "Thương lượng chuyện bồi thường."