Trọng Sinh Trở Lại, Tôi Đấm Bay Lũ Vô Ơn Khốn Nạn!

Chương 2




Nhưng hiện tại xem ra, trời sinh con bé này đã là một người không có lương tâm rồi, tôi cũng không cần phải cho con bé cơ hội.

Huống hồ chi con gái đã biết chuyện đó từ lâu nhưng chưa từng nói cho tôi biết, bởi vì nó lựa chọn bố nó.

Khó trách tại sao kiếp trước sau khi tôi chết, Lý Hiểu Uyển lại hấp tấp đi theo Lý Nhất Minh và tiểu tam.

Nó hoàn toàn không nhớ rõ tôi mới là người mẹ ân cần chăm sóc nó.

Tôi vội vàng hỏi con bé: "Dì xinh đẹp đó là ai vậy?"

Lý Nhất Minh trừng mắt nhìn con bé, vội vàng tự bào chữa nói: "Con bé đang nói đến mấy dì xinh đẹp ở trong trung tâm thương mại, đang chờ chúng ta đi dạo phố đó!"

Tôi gật đầu.

Tục ngữ nói thượng bất chính hạ tắc loạn, Lý Nhất Minh thích nói dối, con gái cũng học theo.

Nhưng chuyện này cũng không quan trọng, một đời này, tôi chỉ cần sống tốt cho chính mình là được rồi.

Ông xã nhẫn tâm và con gái không có lương tâm, tôi không cần!

Tôi nói với Lý Nhất Minh: "Đầu em hơi khó chịu, hôm nay anh dẫn con gái ra ngoài đi, vất vả lắm mới được nghỉ phép, em muốn nghỉ ngơi một chút.”

Trong mắt Lý Nhất Minh nhanh chóng hiện lên sự bất ngờ, chẳng qua chỉ trong nháy mắt đã biến thành buồn bã.

Anh ta chậm rãi mở miệng: "Nhưng mà, chúng ta đã nói là cuối tuần sẽ ở cùng con rồi mà.”

Tôi chỉ cảm thấy buồn cười, đây không phải là anh ta đang lo lắng kế hoạch sẽ thất bại sao?

Lý Nhất Minh còn muốn nói gì đó, nhưng con gái bên cạnh lại nhảy nhót, cắt ngang: "Được rồi, con muốn chơi với dì xinh đẹp.”

Sợ con gái nói lộ ra hết, anh ta đã dẫn theo con gái nhanh chóng đi ra khỏi cửa.

03

Tôi đứng ở trên ban công nhìn thấy bọn họ lái xe đi rồi mới gọi thợ lắp đặt tới.

Tôi mua một cái camera HD lỗ kim, lắp ở phòng khách.

Kiếp trước, bởi vì công việc của tôi rất bận rộn nên thường xuyên tăng ca đến khuya.

Vì thế tôi đã bỏ qua rất nhiều chuyện.

Món đồ ngọt ở trên bàn trà mà tôi chưa từng mua, trang sức ngọc trai chưa từng thuộc về tôi ở trên sô pha cùng với mái tóc dài màu đen không thuộc về tôi.

Bởi vì chồng và con gái tôi hơi béo, tôi lo lắng cho sức khỏe của họ vì thế không cho họ đụng vào bất kỳ món đồ ăn vặt nào.

Huống chi là đồ ngọt.

Lúc trước Lý Nhất Minh trách tôi lơ là: "Là con gái Lý Hiểu Uyển mua.”

Lúc trước sau khi con gái lên tiểu học, dáng người càng ngày càng béo ra.

Tôi và Lý Nhất Minh đã thương lượng với nhau rằng sẽ không mua đồ ăn vặt cho Lý Hiểu Uyển nữa.

Hơn nữa ngoại trừ khi đi công tác, mỗi ngày tôi đều là người đưa đón Lý Hiểu Uyển đi học, căn bản con bé không có cơ hội mua đồ ăn vặt.

Huống chi ngày hôm đó trên người con bé chẳng có xu nào, làm sao có tiền mua đồ ăn vặt được chứ.

Ngay cả đồ trang sức ngọc trai anh ta cũng nói là từ quần áo con gái rơi xuống.

Nhưng đó rõ ràng đó là bông tai, nhìn thế nào cũng không giống trang sức trên quần áo.

Lý Nhất Minh nói rằng tôi đang làm quá mọi chuyện lên.

Anh ta đã nói ngay rằng tôi không quan tâm đến con gái, ngay cả việc quần áo con gái mặc như thế nào cũng không nhớ.

Lúc ấy tôi tự cảm thấy xấu hổ nên không nhắc đến chuyện đó nữa.

Sợi tóc dài màu đen lại càng kỳ lạ hơn.

Kể từ khi tôi đi làm, tôi bận rộn đến mức không phân biệt được ngày đêm.

Căn bản tôi không có thời gian chăm sóc tóc, cho nên tôi vẫn luôn để tóc ngắn ngang vai.

Con gái thì không cần phải nói, tóc của con bé rất ít.

Nhưng Lý Nhất Minh lại trách tôi bận rộn đến mức đầu óc choáng váng, tóc mình tự dài ra quên cắt còn đổ lên đầu anh ta!



Bây giờ nghĩ lại, sợi tóc đó dài gấp đôi tóc của tôi, căn bản nó không thể là của tôi được!

Lời nói dối sơ sài như thế, sao kiếp trước tôi lại bị lừa cơ chứ!

Rất giống một đứa ngốc.

04

Kiếp này tôi có một kế hoạch.

Sau khi thu dọn hành lý xong, tôi gọi Lý Nhất Minh và Lý Hiểu Uyển tới.

Cũng giống như vô số lần đi công tác ở kiếp trước, tôi nói: "Tuần này em phải đi công tác ở tỉnh bên cạnh vài ngày, em để lại hai ngàn tệ sinh hoạt phí ở đây cho hai người.”

Theo lý mà nói, kiếp trước tôi nên biết bộ mặt thật của họ rồi mới phải.

Kiếp này, tôi không cần để lại tiền cho hai người vô lương tâm này.

Nhưng bây giờ trên người Lý Nhất Minh không có đồng xu nào.

Cho dù không cho thì anh ta cũng ngửa tay xin tôi mà thôi.

Lý Nhất Minh nhận tiền xong lập tức hỏi tôi: "Khi nào em đi? Để anh tiễn em.”

Nếu là trước kia thì chắc chắn tôi sẽ cảm thấy người này rất tốt nhưng thật ra anh ta chỉ muốn đảm bảo rằng tôi đã thật sự đi rồi mà thôi.

Tôi từ chối ý tốt của anh ta, kéo hành lý và rời đi.

05

Thật ra tôi không đi công tác.

Tôi xin sếp nghỉ một tuần.

Sau đó bay đến thành phố bên cạnh rồi ở tại một khách sạn.

Sau khi cảm nhận được khung cảnh xung quanh, tôi kéo lê thân thể mệt mỏi về tới khách sạn.

Mông còn chưa ngồi nóng thì điện thoại di động đã vang lên một tiếng “Tít".

Tôi mở ra xem, thì thấy đó là thông báo của camera trong nhà.

Thì ra là Lý Nhất Minh dẫn Lý Hiểu Uyển trở về.

Khi tôi đang chuẩn bị tắt điện thoại di động thì hình ảnh trên camera đã thay đổi.

Một người phụ nữ mặc váy ngắn màu trắng cũng đi vào, phía sau cô ta có một cậu bé.

Xem dáng vẻ của cậu bé đó thì không kém Lý Hiểu Uyển bao nhiêu tuổi cả.

Cô ta đóng cửa một cách thành thạo, sau đó hai tay đặt lên cổ Lý Nhất Minh một cách thân mật.

Xem ra ngày thường khi tôi không có ở đây, cô ta đã đến nhà tôi không ít lần.

Con gái ở bên cạnh còn đang nhiệt tình gọi dì xinh đẹp.

Loay hoay một lúc, bọn họ đã đi tới phòng khách.

(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)

Khuôn mặt của cô ta dần trở nên rõ ràng hơn.

Tôi phóng to gương mặt của cô ta ra, kết hợp với ký ức kiếp trước, tôi không khỏi rùng mình một chút.

Tôi biết cô ta!

Cô gái đó tên là Chu Diễm, là mẹ của bạn học con gái tôi.

Lúc trước đón con gái tan học tôi đã gặp qua.

Bình thường đều là tôi đưa đón Lý Hiểu Uyển tan học.

Có một lần tôi quá bận rộn nên mới báo Lý Nhất Minh đến đón.

Không ngờ hôm đó lại trở thành cơ hội cho cô ta tiếp cận Lý Nhất Minh.

Không trách tại sao Lý Nhất Minh lại chủ động đề nghị muốn đưa đón con gái.

Tôi nhớ lúc ấy Chu Diễm còn chủ động chào hỏi tôi: "Mẹ Lý Hiểu Uyển thật đúng là may mắn, gả cho một người tốt như vậy, có nhà có xe lại còn có tiền, nào giống người số khổ như tôi, đã một mình rồi còn mang theo một đứa bé này.”

Lúc ấy tôi bận rộn trở về tăng ca nên không để ý đến cô ta.