Trọng Sinh Trở Lại, Tôi Đấm Bay Lũ Vô Ơn Khốn Nạn!

Chương 1




01

Tôi trọng sinh rồi, trọng sinh về buổi sáng khi một nhà ba người chúng tôi đang đi dạo!

Tôi xoa cái trán hơi đau đớn của mình.

Từng cảnh tượng hiện lên trong đầu tôi.

Sự đau khổ lúc trước còn chưa vơi đi hết, bi kịch bắt đầu ngay tại đây!

Tôi vẫn nhớ rất rõ, lúc ấy một nhà ba người chúng tôi đang đi dạo phố.

Tôi và chồng dắt con gái, đi trên phố vừa nói vừa cười.

Con gái đột nhiên nhìn chồng tôi một cái.

Lập tức nói ra một câu khó hiểu: "Mẹ đã ngủ với rất nhiều người đàn ông.”

Một giây trước, ông xã còn đang nói chuyện với tôi bằng vẻ mặt dịu dàng.

Ai ngờ một giây sau anh ta nổi giận đùng đùng chỉ vào mặt tôi mắng chửi.

Khi nghĩ về chuyện đó, tôi không thể hiểu được tại sao con gái lại nói một câu khó hiểu như vậy.

Nhưng điều tôi không ngờ tới chính là, một người lớn như ông xã lại không có chính kiến của bản thân mình.

Mà đi tin lời nói bậy của một đứa trẻ.

Lúc ấy đám người xung quanh tụ tập lại, dường như đang hóng hớt náo nhiệt, còn có một ít người tự xưng là “Người chính nghĩa” đứng ra mắng tôi không biết xấu hổ.

Dưới sự cổ vũ của người qua đường, ông xã càng thêm kiêu ngạo, hung hăng đạp tôi một cước.

Tôi không nghĩ nhiều cho lắm, cái đầu heo của tôi đang suy nghĩ làm để sao giải thích rõ ràng với chồng đây này.

Cho đến khi tôi trực tiếp bị người đàn ông mập mạp đó đá xa ra hai mét.

Tai tôi ù đi rồi bất tỉnh ngay tại chỗ.

Vài giây trước khi tôi ngất đi, hình như nghe thấy một giọng nữ: "Chết rồi sao, bây giờ c.h.ế.t thì còn hơi sớm, đưa cô ta đến bệnh viện đi.”

Sau đó khi tỉnh lại, tôi đã ở trên giường của bệnh viện.

Bác sĩ đang nói chuyện với chồng tôi.

Tôi nhìn sự lo lắng trong mắt chồng, dường như những gì xảy ra vào buổi sáng đều là giả vậy.

Nhưng anh ta chẳng kiên trì được vài phút.

Bác sĩ vừa đi anh ta lập tức để lộ ra bộ mặt thật.

Anh ta trợn mắt nhìn tôi một cách hung dữ rồi nói: "Bác sĩ nói, nội tạng của cô bị xuất huyết cần tiếp tục điều trị, nhưng tôi lại không có tiền cho nên tôi lựa chọn không chạy chữa."

Tôi nhìn khuôn mặt dối trá kia, dường như đã lâm vào tuyệt vọng đến nơi: "Cứu em đi chồng, em có tiền, tiền của em đều cho anh.”

Tôi khai tất cả tài sản tôi đang có và mật khẩu ngân hàng của tôi cho anh ta biết.

Tôi cứ tưởng làm vậy thì anh ta sẽ cho tôi một con đường sống.

Nhưng điều tôi không ngờ đến chính là, sau khi anh ta biết được mọi thứ thì đã gọi một cuộc điện thoại.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của một người phụ nữ gọi to cụm từ ông xã Lý Nhất Minh.

Vài phút sau, một người phụ nữ dắt con gái tôi đến trước mặt tôi.

Khi tôi đang cảm thấy nghi ngờ người kia là ai, cô ta lại chủ động nói chuyện với tôi.

“Đã lâu không gặp." Cô ta nói.

Tôi không nhớ ra nhưng cũng không để ý đến cô ta.



Cho dù như vậy, cô ta vẫn tiến lên phía trước.

Cô ta dùng bàn tay hơi thô ráp của mình, bóp cằm tôi: "Biết điều sớm như vậy không phải tốt hơn sao? Khiến chúng tôi phải nghĩ đủ mọi cách hại cô như vậy, cô có biết chúng tôi đã tốn bao nhiêu sức lực không, cũng may kết quả cũng không tệ lắm.”

Khi đó, tôi mới kịp phản ứng lại, hoá ra đây đều là một âm mưu.

Bởi vì tin đồn là cách đơn giản nhất để hủy diệt một người.

Bọn họ đã bày ra mưu kế này.

Người phụ nữ đó nói xong thì vỗ tay.

Lý Nhất Minh đứng ở một bên hiểu ý, lập tức rút ống thở của tôi ra.

Lý Nhất Minh gọi bác sĩ tới: "Chúng tôi không cứu cô ấy được, chúng tôi không có tiền, số tiền còn lại còn phải để cho con gái đi học.”

Bác sĩ có chút bất đắc dĩ lắc đầu: "Bệnh này cũng không phải là không trị hết được, không tốn bao nhiêu tiền cả, chờ qua thời gian điều trị tốt nhất thì đã quá muộn rồi!"

Lý Nhất Minh dùng sức rặn ra vài giọt nước mắt: "Chúng tôi cũng muốn cứu cô ấy nhưng đáng tiếc trong nhà đã không còn một xu nào cả. Huống chi nhà chúng tôi còn có bốn người già và một đứa trẻ phải nuôi.”

Y tá đứng bên cạnh tôi liếc Lý Nhất Minh một cái, cô ấy đã bênh vực cho tôi: "Cả người trên dưới đều là hàng hiệu, nhưng bởi vì mấy vạn tệ mà không muốn cứu vợ, đây là lần đầu tiên tôi gặp loại người như anh đấy.”

Lý Nhất Minh nghe xong cũng không giả bộ nữa.

Trực tiếp mắng: "Chuyện nhà chúng tôi thì chúng tôi tự quyết định, cô có quyền gì mà xen vào?”

Con gái cũng giống như đổi tính mà hùa theo Lý Nhất Minh: "Tiền nhà cháu còn phải để cho cháu dùng, hơn nữa bố còn nói rằng mẹ không còn thì có thể để dì xinh đẹp khác làm mẹ cháu, cho nên mẹ không thể ích kỷ như vậy được.”

Tôi nhìn chằm chằm con gái mình, không thể tin được con gái tôi lại trở thành một người như vậy.

Sau đó, dưới ánh mắt chăm chú của bác sĩ và y tá, ba người họ nhao nhao rời đi.

Mà tôi bởi vì không có tiền đóng phí làm phẫu thuật nên chỉ có thể ở bệnh viện chờ chết.

Không lâu sau đó, tôi c.h.ế.t một mình trong bệnh viện vì không được phẫu thuật kịp thời.

02

Khi nhớ lại kiếp trước, tôi không khỏi rùng mình một cái.

(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)

Tôi nhìn bản thân mình đang đứng một cách lằng lặn ở trong nhà thì mới kịp phản ứng, ông trời có mắt, tôi trọng sinh rồi!

Tôi cúi đầu nhìn đồng hồ, cách khoảng thời gian kiếp trước lúc chúng tôi ra khỏi cửa còn nửa tiếng.

Không hiểu sao trong lòng tôi hơi hoảng sợ, tôi tự an ủi chính mình cũng may là còn kịp!

Trong phòng, ông xã Lý Nhất Minh và con gái Lý Hiểu Uyển đang thấp giọng nói gì đó.

Tôi muốn đến gần nghe nhưng anh ta lại dẫn con gái đi vòng qua tôi.

Tôi đã hiểu ra mọi chuyện, kiếp trước con gái nói như vậy chắc hẳn là do Lý Nhất Minh và tiểu tam dạy rồi.

Nếu không sao làm sao một cô bé chưa tới mười tuổi lại có thể nói ra mấy lời kỳ lạ như vậy được!

Trong suốt những năm qua, tôi đã làm tròn bổn phận của mình, và anh ta không thể bắt được bất kỳ nhược điểm nào của tôi.

Nên mới lợi dụng con gái, dùng tội ngoại tình đổ lên đầu tôi.

Sau đó thông qua bạo lực gia đình và lời khai của con gái, chứng thực tội ngoại tình của tôi.

Sau đó yên tâm thoải mái dùng tiền của tôi, ở nhà của tôi.

Lý Nhất Minh dẫn Lý Hiểu Uyển ra cửa thay giày.

Thấy tôi không nhúc nhích, Lý Nhất Minh thúc giục: "Em nghĩ gì vậy, mau sửa soạn nhanh rồi ra ngoài thôi, đợi lát nữa là không đi được đâu đấy.”

Hừ! Chỉ sợ tiểu tam bên ngoài không kịp chạy tới thôi chứ gì.

Con gái bên cạnh cũng mở miệng: "Đúng vậy mẹ, dì xinh đẹp còn đang đợi chúng ta đấy!"

Kiếp trước con gái cũng không đứng về phía tôi, vốn nghĩ đời này tôi muốn cho con bé một cơ hội.