Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài

Chương 308




Hiện giờ trên thế giới không biết có bao nhiêu quốc gia vẫn coi chúng ta như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, nếu người trẻ tuổi chúng ta không phấn đấu, tương lai có một ngày vẫn sẽ bị đánh!

Trước mắt việc chữa bệnh trong nước vẫn tương đối lạc hậu, anh ta làm bác sĩ thật sự không có trách nhiệm sao?

Mục đích học y của anh ta là cái gì? Chỉ là vì có một phần công tác sao?

Mộ Hải càng nghĩ càng cảm thấy cảm xúc mênh mông, anh ta về đến nhà trực tiếp đi tìm tư lệnh Mộ.

"Cha! Cha! Con đã suy nghĩ cẩn thận rồi!"

Tư lệnh Mộ đang phê duyệt văn kiện, không muốn nhìn anh ta: "Con lại suy nghĩ cẩn thận cái gì?"

Mộ Hải kích động mà nói: "Con đã suy nghĩ cẩn thận vì sao cha lại nhận Hà Loan Loan làm con gái nuôi rồi, em ấy rất ưu tú! Từ hôm nay trở đi, con cũng muốn làm một bác sĩ tốt tận chức tận trách!"

Tư lệnh Mộ hừ một tiếng: "Thật ư? Thế cha rửa mắt mong chờ!"

Đêm đó, Mộ Hải liền quyết định về Kinh Thị.

Anh ta tìm đến chào tạm biệt Hoàng Vũ Vi, còn Hoàng Vũ Vi ăn diện mới hoàn toàn, đang định đi xem phim điện ảnh.

"Cái gì? Anh phải đi rồi? Anh ba Mộ anh đã hứa với em sẽ đi xem điện ảnh cơ mà!"

Mộ Hải trịnh trọng nhìn cô ta: "Vi Vi, xem điện ảnh thì về sau rồi xem, anh đã đi xem rất nhiều bộ phim điện ảnh với em rồi, gần đây cũng không có bộ nào cực kỳ hay, chúng ta không cần thiết lãng phí thời gian.

Anh nói với em này, hôm nay anh đi tìm Hà Loan Loan, anh phát hiện chúng ta đều sai rồi, em ấy thật sự là một bác sĩ rất có trách nhiệm, em ấy nói rất đúng, thế hệ người trẻ tuổi chúng ta càng nên phấn đấu…"

Hoàng Vũ Vi tức giận đến mức ném cái kẹp tóc trong tay xuống mặt đất: "Anh nói cái gì! Anh đi tìm cô ta một chuyến liền thần hồn điên đảo? Anh không biết cô ta đã có chồng rồi ư? Cô ta nói cái gì thì chính là cái đó ư? Không phải em đã nói với anh cô ta luôn bắt nạt em sao?

Chúng ta đã quen biết nhau lâu như vậy, anh không tin em mà lại đi tin tưởng cô ta? Cô ta chính là con hồ ly tinh! Em không cho phép anh về Kinh Thị, không phải lần này anh có một tháng nghỉ sao? Anh ở lại Tây Lâm với em!"

Mộ Hải lẳng lặng mà nhìn Hoàng Vũ Vi.



Lần đầu tiên anh ta cảm nhận được, Hoàng Vũ Vi đang vô cớ gây rối.

"Vi Vi, đã mấy ngày rồi em không đi làm thế hả?"

Hoàng Vũ Vi ngẩn ra: "Viện trưởng đã nói rồi, một tuần em đi làm hai lần là được…"

Mộ Hải cười: "Người như chúng ta quả thật không cần đi làm để duy trì kế sinh nhai, nhưng mà vì sao chúng ta phải làm bác sĩ chứ?"

Anh ta nói xong thì xoay người bỏ đi, Hoàng Vũ Vi tức giận đuổi theo nhưng lại không đuổi kịp.

"Mộ Hải! Mộ Hải! Anh sẽ hối hận!"

Hoàng Vũ Vi không ngờ, người đàn ông đối xử tốt nhất với cô ta cũng sẽ bị Hà Loan Loan cướp đi mà không cần tốn nhiều sức lực!

Món nợ này, cô ta nhất định phải tính!

*

Mấy ngày nay tâm trạng của Hà Loan Loan rất tốt.

Mùa xuân này sau một đợt dịch cảm cúm đi qua, cô và bác sĩ Chu bận rộn, phần lớn mọi người ở nơi đóng quân này đều đã được khống chế hữu hiệu, dịch cảm cúm không lan truyền quá rộng nữa.

Chuyện sửa đường đã được tiến hành tới một nửa, nền đường đã làm xong, hiện tại phải trải một lớp xi măng lên bên trên.

Mà phòng làm việc quần áo của Tào Quyên cũng chính thức thuận lợi khai trương, trong một thời gian ngắn ngủi mà việc kinh doanh hết sức phát đạt, mỗi ngày đi đặt may quần áo đều phải xếp hàng.

Xưởng quần áo Hữu Nghị mà Tào Quyên đi làm lúc trước lập tức thấy được cơ hội làm ăn, mời Tào Quyên trở về làm nhà thiết kế, còn sắp xếp cho Tào Quyên một ký túc xá công nhân riêng, phòng bếp phòng ngủ gì đó đều có.

Vốn dĩ mấy nữ công nhân may kia ghét bỏ Tào Quyên trông con quấy rầy các cô nghỉ ngơi, nhưng lần này Tào Quyên đã trở thành đối tượng khiến công nhân viên chức trong toàn xưởng đều hâm mộ.

Xưởng quần áo Hữu Nghị trực tiếp sản xuất mấy kiểu dáng do Tào Quyên thiết kế tương đối bán chạy với số lượng lớn rồi sau đó cho tiêu thụ ở các thành thị khác.

Cùng lúc đó, Hà Loan Loan cũng thấy được tin tức hàng đầu trên TV, Cố Viêm Lâm và Hà Linh Linh đã nhập vào một số lượng lớn quần áo vào trong nước, cũng hình thành một trào lưu trong một vài thành thị có kinh tế phát đạt.