Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài

Chương 307




Mộ Hải không còn cách nào khác, chỉ có thể nhét hết đồ vật vào trong xe rồi sau đó theo Hà Loan Loan đi làm.

Hà Loan Loan không nói với anh ta một câu, tới trạm y tế liền bắt đầu chữa bệnh cho bệnh nhân.

Xoa bóp, bắt mạch, kê thuốc, đâu vào đấy cho người ta, không được rảnh rỗi lúc nào.

Thậm chí trong đó có không ít người bệnh, Hà Loan Loan không kê thuốc cũng không thu tiền: "Bác gái, bệnh này của bác không nặng đâu, trở về ăn nhiều ngũ cốc, ngâm vỏ quýt và kim ngân hoa trong nước uống ba ngày là khỏi thôi.”

Có đứa bé đau bụng khóc lóc ầm ĩ, Hà Loan Loan nhẹ giọng trấn an, kiểm tra chứng bệnh, lại mát xa bụng, dán thuốc dán, đứa trẻ dần dần an tĩnh lại.

Từ 8 rưỡi sáng mãi cho đến hai giờ chiều, Hà Loan Loan còn chưa uống được một ngụm nước.

Cô nói đến mức môi cũng khô, nhưng trước sau vẫn bình tĩnh nghiêm túc.

Mộ Hải cũng làm bác sĩ ở bên Kinh Thị, nhưng anh ta cảm thấy con người nên lấy chính mình vì gốc, không nên hy sinh lợi ích của mình để thành toàn cho người bệnh.

Hoàng Vũ Vi cũng luôn nói với anh ta, dưới bầu trời này có rất nhiều người đáng thương, nếu như luôn phải đi thương hại người khác thì mình không cần sống nữa.

Thậm chí Hoàng Vũ Vi còn nói với anh ta, Hà Loan Loan ích kỷ ác độc, đầy tâm cơ.

Nhưng trong nửa ngày nay, anh ta lại nhìn thấy một bác sĩ tốt rất được người bệnh công nhận tin tưởng, tận chức tận trách.

Chờ lúc cuối cùng Hà Loan Loan cũng được rảnh rỗi, bác sĩ Chu cũng mang theo đồ ăn trở về từ nhà ăn.

Hà Loan Loan ngồi xuống, lúc này mới bắt đầu ăn từng miếng một.



Chỉ là ăn mãi ăn mãi, có một đứa bé sốt cao, mẹ đứa bé ôm cô bé vội vã chạy tới, Hà Loan Loan nhanh chóng ném đũa xuống giúp đứa bé hạ sốt.

Chờ lăn lộn nửa giờ, rốt cuộc đứa bé cũng hạ sốt, mẹ đứa bé ôm đứa bé cảm ơn rối rít rồi đi, đồ ăn của Hà Loan Loan đã nguội hết cả.

Mộ Hải đưa lên một hộp sủi cảo nóng hôi hổi mới lấy lại đây: "Em, em ăn cái này đi…"

Hà Loan Loan không để ý đến anh ta, trực tiếp ăn đồ ăn còn dư lại.

Giọng điệu của Mộ Hải phức tạp: "Ngươi như vậy, có đáng không? Ngay cả sức khoẻ của mình cũng không màng, chỉ nghĩ đến người bệnh, nhưng em cũng là người, em…"

Hà Loan Loan lười nhác liếc anh ta một cái: "Thế thì sao? Lúc trước cha nuôi lên chiến trường, không phải cũng mạo hiểm tính mạng mà đi sao? Nếu mỗi người đều nghĩ cho an nguy của mình thì quốc gia của chúng ta có ngày hôm nay sao? Thời đại tiến về phía trước, quốc gia muốn phát triển, luôn có người phải hy sinh, luôn có gia đình phải cống hiến.

Có người nghĩ cho mình thì cũng sẽ có người nghĩ cho toàn bộ xã hội và nhân dân. Nếu tôi đã lựa chọn làm bác sĩ thì trong lòng tôi thứ quan trọng nhất chính là sức khỏe của người bệnh. Nếu không vì sao tôi phải làm bác sĩ? Trên thế giới này còn có rất nhiều công việc, nếu đã ngồi ở vị trí này thì tuyệt đối không thể lấy tính mạng người khác ra nói đùa!"

Cái liếc nhìn Mộ Hải đó của cô như mang theo sự khó hiểu, cũng mang theo chút chướng mắt.

Sao giác ngộ của con trai tư lệnh Mộ lại thấp như vậy!

Còn Mộ Hải thì đỏ mặt trong tích tắc, anh ta lập tức hiểu ra, vì sao cha lại khăng khăng đòi nhận Hà Loan Loan làm con gái nuôi!

Hà Loan Loan quả thật không phải người thường, mặc dù cô từ nhỏ đã không sống cùng với giáo sư Lý nhưng khí chất trên người gần như giống y hệt giáo sư Lý!

Buổi chiều Mộ Hải không quấy rầy Hà Loan Loan làm việc nữa, anh ta suy nghĩ nặng nề, chuyện ngẫu nhiên hôm nay làm anh ta bỗng nhiên bắt đầu hoài nghi thế giới trước đó của mình.

Người ngoài thì thấy vẻ vang, trên thực tế cuộc sống của anh ta mơ màng hồ đồ, trước nay không nghĩ tới dâng hiến gì cả, chỉ cảm thấy trong nhà có điều kiện tốt, công việc của mình cũng không tồi, vì sao phải khăng khăng đi chịu khổ chứ?

Nhưng Hà Loan Loan nói rất đúng, chuyện người con đất Hoa Hạ không bị đánh kéo dài được bao lâu?