Bất kể thế nào nó cũng chỉ là một đứa trẻ thôi, có cần đối xử với nó như vậy không? Hại chết mẹ nó, còn muốn giết chết tâm nó…
“Đúng vậy, hắn không phải ba con.”
Mục Thanh giằng lại tức giận trong lòng, anh kiên định nói.
“Chỉ cần tiểu Mãn muốn, chú sẽ là ba con.”
“Con muốn!”
Tiểu Mãn giòn tan nói: “Ôm chú rất thoải mái! Không giống như chú kia! Con không muốn ôm chú ấy! Con thích ôm chú!”
Mặc dù tiểu Mãn còn nhỏ chẳng biết gì, nhưng cái gọi là huyết mạch tương liên chính là khó diễn tả như vậy. Nó vừa gặp anh liền nhận định rồi.
Lương Doanh im lặng nước mắt rơi như mưa.
Một đời đầy tiếc nuối và vây khốn, cô không nghĩ tới đến lúc này lại được nhìn thấy ánh rạng đông.
Cho dù cô chết rồi, cho dù chẳng có kiếp sau, nhìn thấy cha con họ nhận lại nhau, tiểu Mãn không còn sẽ một mình không nơi nương tựa, không người che chở, Lương Doanh cũng vui lòng.
“Đi thôi, chúng ta đưa mẹ con về nhà.”
“Dạ!”
“Khoan đã!”
Cảnh tượng đẹp đẽ như vậy đấy, nhưng lúc này lại có người cứ muốn chọt gậy bánh xe, phải phá đến lúc cuối cùng mới chịu.
Mục Khả Hân đạp gót giầy cộp cộp chói tai đi tới, muốn ngăn cản Mục Thanh chạm tới xác của Lương Doanh.
Đương nhiên là cô ta không dám đến quá gần rồi, cô ta còn nhớ những gì vừa diễn ra, nhưng không ngăn Mục Thanh cô ta lại không cam lòng.
“Tôi hỏi rốt cuộc anh là ai!? Tại sao lại xuất hiện ở đây!??”
Cô ta cỡ nào muốn thấy bản thân Lương Doanh, cả con trai cô cũng có một kết cục thê thảm nhất, tự nhiên xuất hiện một người nhìn rất không đơn giản muốn che chở cho họ, cô ta sao cam lòng nhìn thấy.
Cho nên cô ta cứ thế quen thói hung hăng ngạo mạn hất cằm lên chất vấn như đúng rồi. Cảnh Minh không nói gì nhưng cũng bước tới bên cạnh cô ta, âm thầm trợ thế cho cô ta.
Lương Doanh nhìn mà tức đến buồn cười.
Đám người này vốn dĩ nên có kết cục thê thảm nhất a…
Chỉ là những báo ứng đã xảy ra ở kiếp sau cũng không đủ để trừng phạt những tội nghiệp mà họ đã gây ra ở kiếp này!
Trước khi trọng sinh cô không nghĩ mình có thể báo được mối thù kia. Mối thù mất mạng, mối thù bị hãm hại. Hiện tại còn cả thù bắt nạt con… Trọng sinh rồi cô cho rằng tất cả còn chưa xảy ra, nếu cô có thể, chỉ trừng phạt một chút là được rồi… Hiện tại cô tự nói mình quá ngây thơ.
Ngay thời điểm cô cho rằng mình đã có kết thúc viên mãn nhất, ông trời lại để cho cô trở lại. Là muốn cho cô nhìn thấy rốt cuộc những con người kia đã tàn ác đến cỡ nào ư? Cô chết rồi thì bắt nạt con cô ư…
Chính lúc cô đang chìm trong nổi dằn vặt vì sự ngây thơ lương thiện đến ngu ngốc của mình, bên tai bỗng vang lên tiếng chất vấn lạnh lùng nhưng hờ hửng của người đàn ông.
“Mục Khả Hân? Bốn năm trước ở trên du thuyền là cô sau khi mọi chuyện kết thúc đã mang Lương Doanh đi?”
Cô bất giác đưa mắt nhìn anh. Người đàn ông cô cho rằng mình đã quen với tính cách của anh, bao che khuyết điểm, có thù tất báo, có oán phải trả cho đầy đủ…
Rồi sau đó cô lại quay đầu nhìn Mục Khả Hân bỗng nhiên bị anh gặng hỏi mà cũng kinh ngạc không kém. Lương Doanh bỗng nhiên có ý thức, cô không chỉ có một mình. Việc cô không làm được, sẽ có người thay cô đi làm. Cho dù cô đã chết, sớm từ giã một đời này. Vẫn có người vì cô mà đau lòng. Cô không cô độc.
Còn Mục Khả Hân, sau một trận ngạc nhiên vì bất ngờ bị điểm danh liền cười tùy tiện, không có chút chột dạ nào nói: “Anh nói cái gì? Tôi không hiểu.”
“Hơn nữa anh mới là người phải trả lời. Tự nhiên từ đâu ra nhận bừa con…”
“Từ khoảnh khắc Lương Doanh không còn trên đời, tôi là người có quyền nhận nó nhất. Nhận bừa là các người, mà các người lợi dụng xong rồi liền muốn chơi thế nào thì chơi sao?”
Mục Thanh không nhanh không chậm phản bác, lại vẫn ung dung đi tới bên cạnh người con gái thân xác đã lạnh.
“Anh nói cái gì vậy, nghe nực cười ghê. Nói sao thì hiện tại trên danh nghĩa nó vẫn là con cái Cảnh gia, lại chẳng có liên quan gì một người từ đâu chui ra như anh.”
Mục Khả Hân nhìn thấy biểu hiện của anh thì vô thức cảm thấy bất an mà nhíu mày, nhưng miệng vẫn hênh hoan đớp chát lại.
Lương Doanh im lặng nhìn, vốn không để ý lắm chuyện khó hiểu trước đây, bây giờ tự nhiên rất muốn biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Hơn hết, cô biết người đàn ông kia sẽ không chiu thua kém. Anh bỗng nhiên hỏi chuyện này nhất định là có lý do. Vậy cô cứ việc nghe thôi.
Quan trọng nhất là, thì ra anh thật sự là cha đứa bé. Nếu không anh sẽ không biết chuyện bốn năm trước trên du thuyền.
Nghe cách nói của Mục Thanh, rõ ràng anh nghi ngờ Mục Khả Hân âm mưu tất cả giống như cô, nhưng cô vẫn là không giải được khó hiểu về việc cậu ta lòng vòng nhiều như vậy làm gì. Nó rất vô nghĩa.
Thời điểm cô nghĩ như vậy cô đã nghe Mục Thanh bỗng nhiên đổi giọng mắng người: “Đúng thật là cô rất ngu ngốc, bị người lợi dụng lâu như vậy mà vẫn không biết.”
“Anh nói cái gì!?”
Đến lúc này biểu tình dửng dưng trên mặt Mục Khả Hân mới xem như biến mất.
Mà Lương Doang nhạy bén phát hiện gã đàn ông bên cạnh cô ta bất chợt nhíu mày. Biểu tình biến hóa rất nhanh như vẫn bị cô nhìn thấy, Lương Doanh đánh cái giật mình trong lòng.
Không lẽ nào…
Không!
Có lẽ chỉ có như vậy mới đúng!
Cô vừa nghĩ tới đây đã nghe Mục Thanh nói: “Chẳng lẽ cô không thấy thắc mắc vì sao đứa nhỏ này lại giống tôi như vậy? Ai nhìn vào cũng thấy tôi mới là cha của nó, còn hắn… Không phải.”
Mục Thanh nhìn Cảnh Minh, tư thái cao ngạo lại lạnh lùng có thể đè chết mấy Cảnh Minh.
Cảnh Minh làm người rất trọng sĩ diện, đương nhiên thấy khó chịu bởi ánh mắt của anh. Nhưng hắn lại không ngăn được tiếng xì xào của người xung quanh đang âm thầm hóng chuyện nên chỉ có thể tiếp tục tỏ ra thản nhiên như người ngoài cuộc. Hắn cho rằng mình là nhân sinh người chiến thắng, đã đến hiện tại rồi chỉ cần hắn bình tĩnh tùy cơ ứng biến thì chẳng có gì có thể lật kèo được cả.
Nhưng hắn đã nghĩ quá đẹp rồi.
Mục Thanh khẽ cười rất nhạt, giống như không có vui vì được người xung quanh tán thành, càng không nhìn Cảnh Minh ra vẻ đạo mạo mà nhìn Mục Khả Hân đang nhíu mày cúi đầu suy nghĩ. Anh từ bi nhắc: “Sáng sớm hôm đó cô đưa cô ấy đi để làm gì vậy Mục Khả Hân?”
Thấy biểu tình kháng cự của cô ta, anh lại bồi thêm: “Đến nước này rồi cô còn giữ lại để làm gì. Chẳng lẽ Cảnh Minh hắn ta còn sẽ quay qua oán trách cô âm hiểm giả dối, mưu toan tính toán tất cả? Hắn có yêu gì Doanh Doanh đâu.”
“Tôi nói đúng không Cảnh tổng.”
Cảnh tổng, đúng. Lúc này Cảnh Minh đã thâu tóm được Lương gia, sát nhập Lương gia làm chi nhánh của Cảnh gia, bản thân lên làm Cảnh tổng, tổng giám đốc của chi nhánh này rồi. Quả thật là nhân sinh người chiến thắng trên con đường mà hắn đã chọn.
Cảnh Minh bị anh hỏi biểu tình lại không có đổi khác, trái lại hắn ung dung nói: “Cô ấy không cần thiết phải trả lời anh.”
“Đúng là không cần thiết. Nhưng tôi thấy cô ta rất muốn biết a…”
Sắc mặt Mục Khả Hân biến đổi không ngừng. Có lẽ Mục Thanh thật sự nói đúng tâm sự của cô ta.
Anh lại đúng lúc bồi thêm một câu: “Ban đầu tôi cho rằng là cô dàn dựng lên tất cả mọi chuyện, nhưng tôi lại nghĩ không thông. Cô làm mọi thứ, bỏ thuốc Doanh Doanh, hại cô ấy bị người làm nhục chính là muốn cô ấy không còn trong sạch, không thể cướp Cảnh Minh với cô nữa. Vậy tại sao cô lại tạo ra giả tượng để cô ấy ngủ với Cảnh Minh?”
“Tôi không có.”
Mục Khả Hân nghiến răng phản bác lại ngay.
Quả nhiên.
Hai chữ này hiện lên ngay lập tức trong lòng Lương Doanh. Cô lại vô thức đi đến gần, một mực muốn biết rốt cuộc ở giữa đã xảy ra chuyện gì.
Tự nhiên cô cảm thấy chuyện này thoát không khỏi quan hệ với Cảnh Minh.
Ở thời điểm cô còn chưa lý giải được ý nghĩ này thì cô đã nghe Mục Khả Hân nói: “Đúng là tôi đưa Lương Doanh đi.”
“Vì sao?”
Mục Thanh không ngoài ý muốn lạnh lùng gặng hỏi.