“Xem này, đây là ai? Mục tiểu thư?”
Trương Hàng vừa nói vừa chạy tới bên người Mục Khả Hân, chẳng hề nhìn thấy ánh mắt kinh sợ trong nháy mắt của cô ta mà ngả ngớn nói: “Từ hôm trên du thuyền đến đây đã hơn năm tháng rồi nhỉ? Mục tiểu thư trông… Hơi mập rồi đấy!”
Nói thôi chưa đủ, hắn còn dùng ngón tay câu lấy cằm của Mục Khả Hân, dáng vẻ ngả ngớn như đăng đồ tử.
Mục Khả Hân sợ hãi bàng hoàng né đi, vừa lúc Cảnh Minh cũng xắn tới, đẩy tay hắn ra: “Làm cái gì vậy? Tránh xa cô ấy ra!”
Lương Doanh nhìn Cảnh Minh có vẻ thật lòng quan tâm Mục Khả Hân thật, tự nhiên cảm thấy có chút mỉa mai.
Ánh mắt này của cô bị người đàn ông vẫn luôn bảo vệ bên cạnh nhìn thấy, anh khẽ bóp nhẹ eo cô một cái, như nhắc nhở. Lương Doanh chạm vào tay anh một cái, ý nói mình không sao.
Thời điểm đó tình huống bên kia vẫn còn tiếp diễn.
“Ô hay, đây là ai?”
Trương Hàng làm người tùy hứng còn chẳng hiền lành, gã chẳng hề sợ ai, bị Cảnh Minh trừng mắt như vậy liền kiêu căng nhìn lại.
“A, tôi nhớ ra rồi.”
Nghĩ ra rồi hắn lại làm bộ vỗ vào đầu mình một cái, trào phúng nói: “Thật tiếc vì hôm đó không thể đến tham dự đám cưới của anh. Nghe đâu anh cưới tiểu thư Lương gia nhỉ.”
Sắc mặt Cảnh Minh lạnh lùng, không nói gì nhìn hắn ta. Cảnh Minh làm sao nhìn không ra đối phương đang móc mỉa mình chứ, làm gì có chuyện hùa theo cho hắn có cơ hội nói tiếp.
Chẳng qua hắn chưa hiểu rõ con người của Trương Hàng.
“Ả đàn bà kia cá tính lắm đấy. Trước tôi còn định nếm thử xem liệu cô ta có hung hăng thật không, tiếc là chưa chi ả đã kênh kiệu vênh mặt lên bỏ đi.”
Trương Hàng chẳng thèm xem ánh mắt ghê tởm mà người khác nhìn mình, nói đến đây lại nhìn về phía Mục Khả Hân.
Người sau bị hắn ta nhìn thì trấn định không nổi, sợ đến mức rụt người lại, ánh mắt hoảng hốt mang theo nồng đậm bất an kia lại thành thứ kích thích tính khát máu trong người Trương Hàng.
Cứ như thế trơ mắt nhìn hắn cười đến là đê tiện khà khà nói: “Ngược lại là vị Mục tiểu thư này cũng thú vị không kém. May mắn được một lần nếm thử, lúc cần kích thích có kích thích, lúc nên ngoan ngoãn lại ngoan ngoãn, vô cùng biết điều. Nếu không phải sau đó lão tử phải ra nước ngoài thì có khi sẽ để cô ta làm tình nhân một thời gian rồi.”
Gã đang nói rất hăng, bỗng nhiên chẳng biết nhớ đến cái gì mà sắc mặt có chút dữ tợn. Sau đó gã cứ thế chém cho Mục Khả Hân đang choáng váng thêm một nhát nữa.
“Không nghĩ tới mới bao lâu mà Mục tiểu thư đã tìm được đối tượng rồi, còn là chồng người ta nữa. Mục tiểu thư có sở thích đặc biệt ghê, ngược lại rất hợp ý tôi đấy.”
“À còn mang thai nữa…”
Trước sắc mặt tái nhợt có chút quá mức của ả, hắn nói như thật: “Tôi thấy cái thai này dám là của tôi lắm.”
“Tôi nhớ hôm đó đã bắn cho cô rất nhiều kia mà! Ha hả!!”
Nói xong gã cười như một tên đê tiện.
Vốn dĩ rất muốn thấy tình huống này, Mục Thanh không nghĩ tới gã nói năng ghê tởm như vậy cũng không khỏi nhíu mày. Nhìn lại người con gái, ờ… Nhìn không ra biểu tình, nhưng chắc là không có sao, nếu không anh đã không để cho cô nghe nữa rồi.
Anh đã từng cho rằng cô không cần phải nghe những chuyện này. Vốn dĩ anh đã tính toán xong lúc nào sẽ cho mọi chuyện bị phanh phui, thay cô đòi lại món nợ mà Mục Khả Hân đã thiếu, sẵn tiện tính sổ luôn gã Cảnh Minh kia. Anh không phủ nhận mình vươn tay có chút dài, dù sao đó đều là chuyện của kiếp trước. Nhưng nghĩ đến những gì vợ yêu đã chịu… Nếu kiếp trước đứa nhỏ thật của anh, anh lại càng không thể chịu được muốn họ phải gánh chịu hậu quả vì những chuyện mình đã làm.
Nhưng người tính không bằng trời tính, lại để cho hôm nay cả đám vô tình đụng độ nhau ở đây.
“Khốn nạn! Mày nói bậy cái gì!?”
Bên trong tiếng cười sổ sàng của Trương Hàng, Cảnh Minh là người phản ứng trước tiên. Hắn xông lên nắm cổ Trương Hàng quát giận.
Mắt thấy muốn cho gã một đấm thì Trương Hàng đã vùng ra.
Trông sức lực thì Trương Hàng mạnh hơn nhiều, cho nên Cảnh Minh còn bị gã đẩy lùi một phen, tức giận thêm mất mặt khiến mặt hắn trướng lên.
“Ê, nói chuyện đàng hoàng nha.”
“…”
Người một bên nghe gã nói mà biểu tình một lời khó nói hết. Ở đây ai nên nói chuyện đàng hoàng chắc chỉ có mình gã.
Nói chuyện mà như phun cớt.
Không bị người đánh là may.
Nhưng Trương Hàng sớm đâu phải người hiền lành.
“Đều là đàn ông với nhau mà, thấy anh có vẻ hơi thật lòng với cô ta, tôi nhắc nhở anh một câu anh cũng đừng thẹn quá hóa giận như vậy. Con người tôi phong lưu, cũng không cần cái thai trong bụng cô ta. Tôi muốn là có một đống à.”
Gã vừa nói vừa phủi phủi móng tay, dáng vẻ lưu manh côn đồ đê tiện vô cùng, ánh mắt lại coi rẻ nhìn Cảnh Minh: “Tôi nói anh nên nghe đi, đem cái thai đi kiểm tra xem đã mấy tháng rồi.”
“Có phải trước giờ anh chỉ nghe cô ta nói thôi không?”
Mặc dù chỉ là lời nói vu vơ nhưng không ngờ lại đánh trúng điểm trọng tâm trong lòng Cảnh Minh. Sắc mặt hắn ta bất giác thay đổi.
Trương Hàng bắt lấy biểu tình đó, lại liếc qua Mục Khả Hân đang tái mét mặt mày không rõ vì cái gì ở kia lại còn đang cố gắng tỏ ra bình tĩnh chấn định, cười gằn nói: “Người đàn bà này rất tinh ranh, còn lòng dạ âm hiểm. Ai biết lời cô ta nói có mấy phần thật đâu. Chắc ả thấy anh phong độ có tiền, muốn bám lên người anh chứ gì.”
Trong ánh mắt gã nhìn Mục Khả Hân viết đầy hai chữ ti tiện. Chính là loại đàn bà chỉ biết bám váy đàn ông, lừa gạt lấy tiền, lấy quyền.
“Nếu không phải cô ta dẫn mối thì tôi cũng không dính đến loại không lên được mặt bàn như cô ta đâu. Chơi chơi tí thì được. Nếu không lại mất mặt mình đấy.”
Nói đến đây có lẽ gã chán rồi, quay lưng muốn đi: “Thôi, đi đây. Dạo này bị ông già gò bó trong nhà, bản thiếu gia muốn đi đổi gió, không rảnh.”
Gã đi rồi, không khí ở đây vẫn áp lực vô cùng.
Sắc mặt Cảnh Minh biến ảo khó lường, tóm lại là vô cùng khó coi.