Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 435




Editor: Lãnh Phong

Áo ngoài đỏ thẫm, mái tóc đen nhánh thậm chí cả chòm râu đennhánh cũng không thể che dấu được nếp nhăn trên gương mặt của tân lang. Màkhông chỉ có nếp nhăn còn có lấm tấm đồi mồi. Nhìn gương mặt và thân hình nàycó thể đoán người đàn ông này cũng phải bảy tám chục tuổi rồi.

Mang theo chút hi vọng chờ mong, Liên Mạn Nhi nhìn khắp lạimột lượt xung quanh nhưng rất nhanh nàng cũng phải thất vọng. Ngoại trừ ngườiđàn ông này còn lại cũng chỉ là ít nha đầu, bà tử dù có nam nhân nhưng đều bưngbê lễ vật và cả cách ăn mặc cũng cho thấy họ cũng chỉ là gia đinh, gã sai vặtthôi.

Một lát sau, lại có một người từ trên xe bước xuống, là LiênTú Nhi. Liên Tú Nhi mặc quần áo đỏ, áo choàng cũng màu đỏ tươi, trên người đầychâu ngọc trang sức đang được mấy nha đầu, bà tử đỡ xuống xe.

Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa, Cổ thị, Tưởng thị cũng bướcra. Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa tiến lên chào hỏi người đàn ông kia. Liên ThủNhân gọi người đó là Trịnh Tam lão gia.

Người đàn ông đáp lại: “Hai vị huynh đệ, xưng hô như vậy saunày đều bỏ qua đi, cứ gọi tên chữ của ta là được.”

Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất ba mặt nhìn nhau,không cần nói thêm gì nữa, bọn họ cũng hiều rõ ràng tình huống trước mắt làtình huống gì?

Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa tiếp đón Trịnh Tam lão gia đivào sảnh trước, Cổ thị cùng Tưởng thị thì dẫn Liên Tú Nhi vào hậu viện.

Lúc này, chợt nghe có người ở phía sau cửa tường vây hô to mộttiếng: “Lão thái gia, lão thái thái mời tân nương cùng tân lang tiến vào gặp mặt.”

Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa khé giật mình, những vẫn dẫnTrịnh Tam lão gia về phía sảnh trước, ngược lại Trịnh Tam lão gia lại khoát tayáo nói dù sao cũng phải qua bái kiến nhạc phụ, nhạc mẫu trước tiên.

Liên Mạn Nhi nhanh chóng lôi kéo Ngũ Lang và Tiểu Thất về hậuviện, ngay sau đó ba người đã tìm được Trương thị.

Trương thị thấy sắc mặt ba đứa trẻ không tốt vội hỏi: “Thếnào rồi?”

Không đợi Liên Mạn Nhi nói chuyện, Trương thị đã nhìn thấyLiên Tú Nhi cùng Trịnh Tam lão gia đi vào. Miệng Trương thị há to như không thểkhép lại được.

Liên Mạn Nhi vội nhắc nhở Trương thị: “Mẹ, người cái gì cũngđừng nói.”

Trương thị vội lẩm bẩm: “Đây là chuyện gì đang xảy ra?”

… …

Bên trong phòng, Liên Lão gia tử cùng Chu thị đều mặc đồ mới,ngay ngắn ngồi cạnh bàn đặt gần lò sưởi đầu giường. Liên Lan Nhi cùng Hà thị ngồighế con ở dưới đất nghe bên ngoài nói tân nương cùng tân lang đang tới, trên mặtai cũng lộ rõ vẻ chờ mong. Chu thị hồi hộp không nhịn được nhướn cổ nhìn raphía cửa ra vào, Hà thị cố gắng vươn cổ thật cao nhìn chằm chằm ra phía ngoài cửa.

Người đi vào đầu tiên là Liên Tú Nhi. Mắt Chu thị liền cóchút ươn ướt. Con gái đã theo bên cạnh bà bao năm nay, đây là lần đầu tiên táchra lâu đến vậy. Nhưng dù sao cũng không còn cách nào khác, cô nương nào cũng đếnlúc phải lấy chồng. Cũng may, con gái có mệnh tốt, đã tìm được nhà chồng tốtnhư vậy. Nhìn quần áo, trang sức Liên Tú Nhi đeo trên người, còn có nha đầu, bàtử phục thị bên cạnh, Chu thị vui mừng đến muốn khóc.

Trong con mắt Chu thị chỉ nhìn thấy Liên Tú Nhi mà khôngphát hiện theo sau Liên Tú Nhi là Trịnh Tam lão gia đang đi vào nhưng Liên Lãogia tử, Liên Lan Nhi, Hà thị lại đều nhìn thấy.

Liên Lão gia tử nhíu mày, ánh mắt Liên Lan Nhi lóe lên, Hàthị lại không che giấu mà lộ ra cảm giác kinh ngạc.

Chu thị gọi: “Tú nhi”

Liên Tú Nhi bước vào nhìn thấy Chu thị lại nghe một tiếng gọinày lập tức nước mắt như mưa, nhào vào lòng Chu thị: “Mẹ…”

Hai mẹ con ôm nhau khóc. Chu thị vì vui mừng mà khóc cònLiên Tú Nhi…

Liên Lão gia tử nghi ngờ nhìn Trịnh Tam lão gia một thân hồngbào đứng đó: “Đây không phải là … Thế nào lại …”

Một bà tử theo hầu liền tiến lên cười nói: “Ai ôi!!! Phunhân người mau đứng lên, còn phải cùng lão gia hành lễ với Lão thái gia, lãothái thái a.”

Chu thị đúng lúc này mới nhìn thấy Trịnh Tam lão gia. Bà cònđang nghĩ làm thế nào mà ngài lại mặt Liên Tú Nhi còn có lão công công (bố chồng)đi cùng nữa. Đây là thể hiện Liên Tú Nhi được coi trọng sao? Nhưng cô gia nhàLiên Tú Nhi, Trịnh tiểu công tử kia đâu?

Lúc này Trịnh Tam lão gia lại tiến lên, tay vịn đầu gối, runlẩy bẩy vái chào: “Thỉnh an nhạc phục, nhạc mẫu.”

“A…” Chu thị cảm thấy như có một tiếng sét nổ ầm trong đầu,mắt trợn tròn xoay vòng, thân thể lảo đảo ngã vật ra.

Liên Lão gia tử không ngất xỉu, ông cố gắng chống đỡ, cánhtay run rẩy bám chặt vào cạnh bàn, miệng há to nhưng một lời cũng không thể thốtlên.

Hà thị cả kinh hô lên: “Ôi trời ơi, thế này là thế nào đây,bối phận đảo lộn cả, sao lão công lại biến …”

Liên Lan Nhi đảo mắt nhìn xung quanh lập tức tiến lên bịt miệngHà thị không để nàng ta nói tiếp.

Liên Lão gia tử chống đỡ một lúc, không thốt lên được tiếngnào, cuối cùng cũng không chịu được, thân thể ngã xuống ngất đi.

Cả phòng liền náo loạn cả lên.

“Lão thái thái, Lão thái gia đều ngất rồi!”

Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa nhanh chóng tiến vào trongphòng mời Trịnh Tam lão gia ra phía tiền viện uống trà.

Trịnh Tam lão gia có chút không muốn đi, nói là lo lắng choLiên Lão gia tử cùng Chu thị, hỏi có muốn hắn tỉnh thái y quen biết với Trịnhgia tới xem bệnh hay không.

Liên Thủ Nghĩa vội cười nói: “Không sao, không sao. Cha mẹchúng ta cao hứng quá đấy mà. Không có việc gì, một lát sau là không sao rồi.”

Một bà tử cười tiếp lời: “Ai ôi!!! Chúng ta chính là sợ lãothái gia cùng lão thái thái nhà thông gia cao hứng quá mức. Vốn là trong nhàchúng ta đều gọi lão thái gia, lão thái thái, hôm nay đến đây đã cố ý sửa lại gọilão gia, phu nhân cũng là lo lắng cho lão thái gia, lão thái thái nhà thân gia”

Cổ thị cùng Tưởng thị cười theo, nhanh chóng đưa mọi ngườira ngoài.

Tiệc lại mặt, Liên Thủ Nhânh cùng Cổ thị đã sớm an bài, nóilà ngại trong viện nhỏ hẹp liền mượn nhà khách huyện nha để mở tiệc chiêu đãiTrịnh gia tới thăm.

Người Trịnh gia đều đi theo cả, một người phục thị Liên TúNhi cũng không lưu lại.

Trong nhà thì náo loạn hết cả lên. Liên Lan Nhi, Hà thị cùngLiên Tú Nhi ôm Chu thị nhấn vào huyệt nhân trung, ấn ngực, bên Liên lão gia tửcó Nhị lang, Tam lang cũng đang cố gắng.

Trương thị vốn bị Liên Mạn Nhi kéo giữ chân ở ngoài cửa lúcnày cũng không nhịn được bước vào trong phòng: “Sao còn chưa có thỉnh langtrung?”

Mọi người trong phòng đều nghe thấy tiếng nàng nói nhưngkhông một ai nhúc nhích.

Liên Mạn Nhi giật giật góc áo Trương thị nhẹ nhẹ lắc đầu.

Mời lang trung tới, đến lúc người ta hỏi lý do vì sao ngấtđi, khi đó thì phải trả lời thế nào. Viện tử này, thể hiện ra bên ngoài đều làLiên lão gia tử cùng Chu thị làm đương gia nhưng các nàng đã ở đây mấy ngày cònchưa rõ ở đây là do ai định đoạt hay sao?

Người thực sự định đoạt kia sẽ cho phép thỉnh lang trung tớilúc này sao?

“Nghiệp chướng a!” Trương thị thấp giọng lẩm bẩm, vội vàngđi vào hỗ trợ.

Một hồi cố gắng, cuối cùng Chu thị, Liên Lão gia tử cũng tỉnhlại. Chu thị liền ôm lấy Liên Tú Nhi gào khóc: “Tú nhi! Tú nhi của mẹ! Chuyệnnày là thật hay giả đây, Chuyện này làm sao có thể như vậy. Điều này không cókhả năng xảy ra a. Rõ ràng nói là Trịnh tiểu công tử …”

Liên Tú Nhi nhào vào lòng Chu thị cũng hu hu gào khóc,

Liên Lão gia tử dựa vào bệ cửa sổ cũng nước mắt thành hàng.

“Tú nhi. Con nói cho mẹ biết đi đây là con đùa với mẹ, đâykhông phải là sự thật phải không?” Chu thị liên tục hỏi Liên Tú Nhi, rõ ràng làvẫn chưa thể tin được chuyện người mà Liên Tú Nhi gả cho không phải là Trịnh tiểucông tử mà là Trịnh Tam lão gia.

Liên Tú Nhi khóc nói: “Mẹ!!! Đây là sự thật. Là sự thật đấy,người đem con gái gả cho một lão già a…”

“Aaaaaaaaaaaaaaaa………” Chu thị gào thét lên, thiếu chút nữa lạingất đi.

Chú thị vốn là người lớn giọng, tiếng thét này đoán chừngkhông chỉ tiền viện mà đến cả xung quanh tiểu viện này đều nghe thấy rõ ràng.Lúc này, Liên Mạn Nhi thực sự tin Liên Thủ Nhân thực sự đã có dự kiến trước nênmới an bài tiệc rượu ở xa như vậy.

“Rõ ràng là một người trẻ tuổi, thế nào có thể biến thànhlão già.” Chu thị vừa khóc vừa lẩm bẩm.

Hà thị lớn giọng: “Đúng vậy a. Thế nào có thể thay đổi như vậyđược. Mẹ, ấm ức này chúng ta không thể nhịn, phải làm rõ với Trịnh gia, phải đổilại người.”

Liên Lan Nhi trợn mắt nhìn Hà thị, hiện tại trong sân đềukhông có người ngoài, nàng cũng chẳng muốn đi bịt miệng Hà thị nữa.

“Chuyện này là thế nào? Là thế nào? Phải làm sao bây giờ?Làm gì bây giờ?” Chu thị đã rối loạn hết cả lên rổi. Kỳ thật bình thường Chu thịlợi hại cũng chỉ là đối với đám con cháu thôi, đến lúc thực sự gặp đại sự, Chuthị căn bản không có khả năng tự ứng phó chỉ có thể dựa vào người khác.

Không một ai lên tiếng trả lời Chu thị.

“Nhà chúng ta có thể để cho họ lừa như vậy sao?” Sau nửangày, Chu thị mới nói: “Lão đầu tử, sao ngươi không lên tiếng, chuyện lớn như vậy,ngươi phải thay Tú nhi làm chủ.”

Chu thị rốt cục cũng nghĩ đến xin Liên Lão gia tử giúp đỡ.

“Đi gọi cha ngươi cùng đại bá các ngươi tới.” Liên Lão gia tửlau nước mắt, nói với Nhị Lang, Tam Lang “Nói rõ với hai người họ. Ta mặc kệ cóchuyện gì bên ngoài, lập tức cút trở về đây cho ta. Nếu bọn hắn không trở về, vềsau cũng đừng nhận người cha này nữa.”

“Dạ vâng” Nhị Lang, Tam Lang đáp ứng vội vàng ra ngoài tìmLiên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa.

“Gọi con dâu cả đến cho ta.” Chu thị dựa vào thái độ củaLiên Lão gia tử cũng mơ hồ cảm nhận được điều gì đó, nhìn một lượt người trongphòng liền hướng Hà thị sai bảo.

“Dạ vâng.” Hà thị cũng đáp ứng, nhanh chóng ra ngoài.

Sau nửa ngày, Hà thị mới đem Cổ thị quay lại.

Liên Mạn Nhi lôi kéo Trương thị đứng ra xa một chút, thờ ơ lạnhnhạt. Lúc này rồi, nàng không thể nào không hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra.

Mấy ngày này, những gì Liên Mạn Nhi nghe được, thấy được, nhữngđiểm đáng ngờ đều đã có đáp án thỏa đáng.

Chuyện của Liên Tú Nhi lần này chắc chắn Liên Thủ Nhân, LiênThủ Nghĩa, Cổ thị không thoát khỏi quan hệ.

Hiện tại, vào thởi điểm này, Cổ thị bị đẩy lên phía trước đốimặt với lửa giận Liên Lão gia tử cùng Chu thị.

Có lẽ sắp đặt mọi chuyện như thế, bọn họ cũng đã nghĩ kỹ kếsách ứng đối nhưng một chuyện lớn tày trời như vậy bọn họ sẽ làm thể nào để đốiđáp được với Liên Lão gia tử, Chu thị. Hay nói đúng hơn là làm thế nào để họ cóthể khiến mình thoát tội trước mọi người.

Chu thị chỉ vào Cổ thị vừa đi tới lạnh lùng nói: “Ngươi quỳxuống cho ta.”

Cổ thị nhìn nhìn xung quanh, mím môi, mặc dù trong lòng vạnlần không muốn nhưng vẫn không có cách nào khác phải quỳ xuống.

Chu thị chỉ thẳng mặt Cổ thị quát: “Con dâu cả, ngươi khôngcó gì muốn nói với ta hay sao? Hôn sự này của Tú nhi có phải hay không do ngươidở trò quỷ?”

“Lão thái gia, lão thái thái, con dâu thật oan uổng quá.” Cổthị rút khăn ra lau lau khóe mắt, lập tức nước mắt rơi như mưa ‘Chuyện này, condâu cũng mới biết được. Đến giờ con vẫn chưa thể tin nó là sự thật …”