Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 434




AdsĐi dạo mấy cửa hàng vải, Liên Mạn Nhi cùng Trương thị chọnmua năm thớt vải thô, năm thớt vải mịn, lại mua thêm bốn thớt vải xanh, hai thớtđỏ thẫm, đặc biệt thêm bốn thớt vải bông, chất lượng đều thuộc hàng thượng đẳng.Tính ra mua nhiều như vậy so với mua ở thị trấn Thanh Dương cũng bớt được thêmcả xâu tiền đấy.

Mấy mẹ con một mạch thẳng hướng đông thành đi tới, vừa đi dạoTrương thị cùng Liên Mạn Nhi vừa thảo luận xem những thớt vải này mua về cáinào may quần áo, cái nào làm chăn đệm, cái nào làm rèm cửa …

Khách điếm Vương gia rất dễ tìm, mấy mẹ con chỉ hỏi đường mộtlần chẳng mấy chốc là tới nơi. Lục Bính Võ đang đứng trong hành lang đợi cácnàng, hóa ra xe chở sợi bông và hạt giống đều đã chở hàng tới. Cả nhà lại vàotrong phòng trọ xem lại hàng hóa rồi thanh toán tiền.

Lục Bính Võ từ nhỏ đã theo anh và cha đi làm việc, mua bán,nên làm việc rất lanh lợi, ổn thỏa. Hắn chạy qua phòng thu chi của khách điếmmượn một cái cân tới. Đây cũng là việc bình thưởng ở khách điếm nên Lục Bính Võrất nhanh đã cầm cân trở lại, theo sau là một đại cô nương cùng một bà tử.

Đại cô nương bước vào phòng liền tiến tới bàn để trà nóng vàđiểm tâm.

Lục Bính Võ liền hướng Trương thị giới thiệu: “Đây là congái của chủ hiệu, Vương Thất cô nương.”

Vương thất cô nương này dáng người có chút cao lớn, mặt dài,răng cửa có chút vẩu ra. Bộ dáng có thẻ nói là cực kỳ bình thưởng nhưng cử chỉlại thật lớn mật không hề có chút thái độ ngượng ngùng của nữ nhi.

“Liên tứ thẩm” Vương Thất cứ như vậy tự nhiên mà xưng hô vớiTrương thị, cũng mời Trương thị ngồi xuống uống trà, ăn điểm tâm, còn giúpTrương thị kiểm nghiệm hàng hóa “Hai cửa hàng này cháu đều biết. Bọn họ cũng biếtnhà cháu. Chỉ cần là khách nhân quán trọ nhà cháu muốn mua hàng của họ chắc chắnlà họ sẽ bán hàng tốt nhất với giá thấp nhất. Lục gia huynh đệ cũng không phảilà lần đầu đến đây, cũng biết quy củ này. Liên tứ thẩm cứ yên tâm, nếu có vấn đềgì nhà cháu sẽ chịu trách nhiệm.”

Kiểm tra hàng hóa xong, Liên Mạn Nhi thanh toán nốt tiềnhàng cho tiểu nhị hai cửa hàng. Trương thị bàn bạc với Lục Bính Võ xem bao giờthì trở về, khi về mang những hàng hóa này thế nào. Những thứ này cũng khôngquá nhiều, cỗ xe ngựa mà các nàng ngồi hẳn là có thể chở hết.

Bàn bạc xong xuôi, Liên Mạn Nhi thấy cũng đến bữa trưa rồiliền nói không quay lại huyện nha ăn trưa nữa mà ăn quán bên ngoài, nhân thể mờiLục Bính Võ ăn cùng. Trương thị hiển nhiên là đồng ý.

Vương Thất cô nương lại nói: “Cần gì phải phiền phức như vậy,ăn luôn ở đây đi. Quán trọ nhà ta món ăn gì cũng có thể làm.”

Lục Bính Võ cũng nói: “Đồ ăn ở đây cũng không tệ, tuy khôngthể so với quán ăn lớn bên ngoài nhưng được cái sạch sẽ và giá cả hợp lý.”

Lục Bính võ đã nói như vậy, mấy mẹ con Trương thị cũng gật đầuđáp ứng.

Vương Thất dọn ra một phòng trống, mời bọn hắn vào ngồi.

Liên Mạn Nhi nhắc nhở: “Mẹ, chúng ta ăn cơm ở đây cũng cầncho người về huyện nha báo tin chúng ta không quay về ăn trưa.”

“Ừ. Đúng.” Trương thị gật đầu liền sai một tiểu nhị quay vềHuyện nha đưa tin.

“Tiểu Võ ca, ngươi tới đây cũng nhiều rồi, nơi này có món gìngon hẳn ngươi đều biết, ngươi chọn giúp chúng ta vài món đi. Chọn món ngon ấy.”Ngũ Lang lại mời Lục Bính Võ chọn món ăn.

Liên Mạn Nhi cũng để cho Tam Lang gọi món: “Tam Lang ca,huynh hẳn cũng biết rõ có món gì ngon, huynh gọi giúp chúng ta đi.”

Mấy người nhún ngường qua lại một phen, cuối cùng cũng đểcho Vương Thất mang lên vài món ăn đặc sắc.

Phòng bếp khách điếm này đúng là hiệu suất rất cao. Chỉ mộtlát sau đã bưng các món ăn lên. Vương Thất cũng tự mình mang lên.

Mỹ thực đặc sắc nhất huyện Thái Thương là thịt lừa. Thịt lừatẩm ngũ vị nướng, người tới đây đều ăn qua một lần. Khách điếm Vương gia cũngcó thể làm thịt lừa nướng ngũ vị nhưng chỉ cần món thịt lừa nướng bưng lên làngười ta lại nhớ tới quán ăn nổi danh lâu đời nhất Thái Thương huyện thành TụHương Lâu.

Lúc trước trên đường đi, Liên Mạn Nhi đã từng nghe phu xenói một câu: “Thị rồng trên trời, thị lừa dưới đất.” Câu này có nghĩa là trongcác loài bay trên trời, thịt rồng là ngon nhất. Thịt rồng ở đây cũng không phảilà loài rồng trong truyền thuyết mà là một loài chim quý hiếm trú ngụ ở sâu thẳmbên trong rừng núi cực bắc phủ Liêu Đông, được gọi là thịt Phi Long.

Thịt lừa dưới đất hiển nhiên là để nói trong các loài chạydưới đất, thịt lừa là ngon nhất.

Liên Mạn Nhi ăn rất vui vẻ. Đây là lần đầu tiên nàng ăn thịtlừa kể từ khi tới thời đại này. Các hộ dân ở Tam Thập lý doanh tử phần lớn làmruộng chứ không có chăn nuôi dê, bò. Ở đó chủ yếu là ăn thịt lợn, sau đó là thịtgia cầm. Thịt dê và thịt bò rất ít, chủ yếu là từ nơi khác buôn bán tới mà thịtlừa thì lại càng ít hơn nữa.

Ăn uống ngon miệng một bữa, Ngũ Lang đi thanh toán tiền, cảnhà cáo từ Lục Bính Võ thẳng tiến quay về huyện nha.

“… Lúc tính tiền, Thất cô nương bớt 70 văn tiền nói là cóhai món là nàng mời chúng ta đấy.” Ngũ Lang nói chuyện, lại lôi ra một bao giấy“Còn kín đáo đưa cho chúng ta mấy miếng thịt lừa nướng.”

Liên Mạn Nhi thầm nghĩ Vương Thất cô nương thật là nhiệttình nha. Vừa rồi ngồi ăn cơm, Trương thị có hỏi qua Lục Bính Võ về Vương Thất.Người Lục gia mỗi lần tới đây đều ở khách điếm Vương gia bởi vậy cũng biết sơlược sự tình Vương gia.

Khách điếm này là sản nghiệp của tổ tiên Vương gia, đến đờicha Vương Thất đã là đời thứ tư rồi. Vương lão bản năm nay cũng đã gần 60 tuổi,đời này của hắn cũng có thể nói là thuận buồm xuôi gió. Sản nghiệp tổ tiêntrong tay, hắn chỉ cần giữ gìn là tốt rồi, lại cưới lão bà là đại tiểu thư hànggạo cũng là người biết làm ăn. Chỉ có một nuối tiếc là hai vợ chồng sinh ra cảtất cả bảy cô con gái, không có lấy một đứa con trai.

Đại tiểu thư tiệm gạo cũng là người có chính kiến, thấy bảnthân mình càng ngày càng già, không thể sinh thêm được nữa nhưng cũng không nạpthiếp cho lão công mà đem con gái bắt đầu nuôi dưỡng, dạy việc như Vương Thấtcô nương này.

Vương Thất năm nay mười bảy tuổi, tính tình giống mẹ, kiêncường, đanh đá. Nàng cũng không phụ kỳ vọng của mẹ mình, từ lúc còn nhỏ đã bắtđầu giúp quản lý buôn bán của khách điếm không kém gì một đấng nam nhi.

Hiện tại tình hình xe ngựa ở khách điếm Vương gia, tất cả mọingười đều nhìn ở trong mắt, đều như gương sáng. Cái Vương Thất cô nương này chắcmuốn kén rể rồi.

Đừng chỉ thấy Vương Thất cô nương tướng mạo như vậy, tínhtình lại đanh đá, có gia tài Vương gia khách điếm trong tay như vậy, cũng cókhông ít người muốn đến ở rể đâu. Nhưng Vương Thất cũng là người có chính kiến,nàng muốn tìm một lang quân như ý chứ cũng không thèm để vào mắt mấy kẻ chỉ biếtđến gia tài nhà nàng.

Ánh mắt Liên Mạn Nhi đảo từ ngoài phố về phía Tam Lang.Gương mặt trắng trẻo sáng sủa, sống mũi cao thẳng, bờ môi góc cạnh hồng nhuận.Lưng dài, vai rộng lại thêm chút khí chất lười biếng nhàn nhạt. Chỉ cần ăn mặcthêm một chút, ngồi đó không nói lời nào cũng có thể mê đảo tiểu cô nương ànha. Liên Mạn Nhi thầm đánh giá.

Đi dạo phố, mỗi khi đi qua đám các đại cô nương, tiểu nươngtử tuy có chút che giấu nhưng vẫn có thể thấy ánh mắt các nàng rơi vào ngườiTam Lang cũng có ít nhiều lưu luyến không rời.

“Tam Lang ca, thịt lừa nướng này để cho ca nè.” Liên Mạn Nhilấy gói thịt lừa trong tay Ngũ Lang đưa cho Tam Lang.

Tam Lang cười hỏi: “Các ngươi không ăn à?”

Liên Mạn Nhi đáp: “Chúng ta đều ăn no rồi. Tam Lang ca.Ngươi vốn ăn nhiều cơm, ngươi ăn đi.”

Tam Lang cũng là một hài tử thành thật nên cũng không kháchkhí nhiều nữa mà cầm gói thịt lừa ăn.

Liên Mạn Nhi liền cùng Tam Lang thương lượng: “Tam Lang ca,lát nữa trở về, nếu bà nội, đại bá mẫu, còn có nhị bá mẫu hỏi tới, huynh có thểkhông nói cho các nàng biết chúng ta mua gì không?”

Tam Lang biểu thị khó hiểu: “Sao lại vậy?”

Liên Mạn Nhi bịa đại một lý do: “Những thứ kia phần lớn làchúng ta mua làm đồ cưới cho Chi Nhi tỷ. Thời gian cưới hỏi của Chi Nhi tỷ cònchưa có ấn đinh, chúng ta không muốn ồn ào trước.”

Tam lang đáp: “Được. Vậy ta không nói.”

Tam Lang vốn là người không thích nói chuyện lắm. Nếu hắn đãđáp ứng Liên Mạn Nhi tin tưởng hắn sẽ không nói.

Trên đường về Liên Mạn Nhi mua thêm vài món đồ ăn để đến lúcvề huyện nha chia cho mỗi người một ít. Ăn xong bữa tối, cả nhà lại quay vềphòng nghỉ nơi

Liên Mạn Nhi thủ thỉ với Trương thị: “Mẹ hôm nay người có thấykhông a. Thất cô nương trong khách điếm Vương gia kia nhìn trúng Tam Lang ca rồithì phải.”

“Ta có thể không thấy sao?” Trương thị cũng muốn nói về đềtài này: “Lúc chúng ta vừa bước vào cửa đã thấy nàng ta. Lúc đó, nàng đã nhìnthấy Tam Lang nhà chúng ta rồi. Về sau chúng ta được mời uống nước, ăn điểm tâmhẳn cũng là nhờ phúc của Tam Lang đấy. Lại còn bớt tiền cơm, tặng thêm thịt lừanướng… Lúc chúng ta ăn cơm nàng có đi vào vài lần hẳn đã thấy Tam Lang rấtthích ăn thịt lừa nướng…”

Ngũ Lang và tiểu Thất đều không nói gì nhưng cả hai cùng dựnglỗ tai lên nghe Trương thị cùng Liên Mạn Nhi tán gẫu.

Trương thị nói đến đây bật cười, nói tiếp: “ … Một đại cônương phải xuất đầu lộ diện, xem hình dáng kia của nàng, còn có khách nhân cùngtiểu nhị ở bên trong cửa hàng đối xử với này, là một cô nương chững chạc. Dángvẻ tuy không cân xứng với Tam Lang nhưng cũng không quá quan trọng, kỳ thật cóthể sống tốt với nhau là được, mà thân thể nàng cũng không tệ, có lẽ dễ sinhcon… Chỉ là phải ở rể… Ai… Nếu không có điều kiện này, ta có thể góp lời mai mốimột chút.”

“Tam Lang ca căn bản không quan trọng vấn đề này.” Liên MạnNhi nhớ tới chuyện nghe được ở quán trà lúc ban ngày, “Vương gia nếu có ý chắcchắn sẽ tìm người ướm thử. Cứ để xem Nhị bá và Nhị bá mẫu có đáp ứng haykhông.”

“Đúng, cứ để xem sao.”

….

Chẳng mấy chốc đã đến ngày Liên Tú Nhi lại mặt. Từ sáng sớm,mọi người Liên gia đã dậy thay quần áo mới, quét tước sạch sẽ, chuẩn bị tiệc rượunghênh đón tân nương, tân lang.

Nghe thấy tiếng xe ngựa ngoài cổng, lại có người hô lên, chúrể tới rồi, Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang cùng tiểu Thất liền chạy ra ngoài xem.

Xe ngựa Trịnh gia đã đỗ trước cửa huyện nha, mấy nha đầu, bàtử vây quanh một nam tử mặc hồng bào. Liên Mạn Nhi mới trông thấy bóng lưng ngườikia. Đây hẳn là tân lang rồi.

Tóc đen nhánh nhưng bước đi hơi run rẩy, lưng hơi còng.Không phải nói chú rể so với cô nương còn đẹp hơn ư? Nhìn bóng lưng này cũngkhông đúng lắm. Liên Mạn Nhi lập tức cảm thấy không ổn. Đợi đến lúc trông thấygương mặt tân lang, Liên Mạn Nhi bất giác phải nắm chặt tay Ngũ Lang mới kiềmchế không thốt lên tiếng kêu.

Khuôn mặt đó…, làm sao tân lang lại có thể là lão đầu chứ!