Khi Thẩm Thất tỉnh lại, sắc trời đã sáng rõ. Đêm qua nàng ngủ rất sâu, dù sao tối hôm qua cũng bị Thẩm Trọng Hoa giày vò tới tận nửa đêm.
Toàn thân Thẩm Thất bủn rủn đứng dậy, nghe thấy động tĩnh, nha hoàn đã chờ lâu vội tiến đến đỡ nàng, lúc Thẩm Thất khổ não tưởng chẳng lẽ mình phải mặc áo trong nhăn nhúm, ướt sũng trở về thì nha hoàn bưng y phục thơm mùi hoa cỏ cho nàng.
Thẩm Thất có chút bất ngờ, mất tự nhiên để nha hoàn hầu hạ nàng mặc lại y phục rồi yên tĩnh ngồi trước gương đồng để nha hoàn chải đầu cho nàng.
Nhìn mình trong gương đồng, Thẩm Thất không khỏi cười lạnh, nghĩ thầm: "Từ khi nào mình trở nên mềm yếu như vậy?"
"Trước kia lúc mưa gió bão bùng, trêи người mang theo vết thương, không phải không thể làm cái gì đều vẫn làm cái ấy như thường sao?"
"Chẳng qua là được Thẩm Trọng Hoa chơi đùa một đêm, hôm nay đã lười rồi à?"
Sau khi trang điểm xong, Thẩm Thất nhìn cách ăn mặc của người trong gương, chẳng có chút nào phù hợp với thân phận hạ nhân của mình.
Nhìn nữ tử vẽ mày thanh mảnh, bôi son đỏ thắm, cả người cẩm tú hương sa [*], trong mắt Thẩm Thất chỉ có lạnh nhạt.
[*] Y phục bằng gấm vóc, có mùi thơm.
Trong thâm tâm Thẩm Thất, nàng không vứt bỏ được hết những yếu đuối, hèn mọn kiếp trước, tự nói với chính mình: "Ngươi thật sự cho rằng mình là đại tiểu thư rồi ư?"
Bọn nha hoàn không hoàn phát hiện Thẩm Thất khác thường, chỉ biết nàng không thích nói chuyện, cũng không thích cười.
Sau khi Thẩm Thất đứng dậy thì định đến thư phòng hầu hạ, nàng vốn là hạ nhân của chàng, nếu không được phân phó gì, Thẩm Thất lẽ ra phải đi theo Thẩm Trọng Hoa, mà lúc này đây, nếu không có việc gì, Thẩm Trọng Hoa nhất định là ở thư phòng.
"Thất cô nương..." Lăng Giác chần chờ mở miệng, nói cho Thẩm Thất: "Vương gia không ở thư phòng."
"Vương gia đi đâu rồi?" Thẩm Thất hỏi. Thẩm Trọng Hoa ở đâu thì nàng phải ở đó.
"Vương gia có chuyện quan trọng nói với người khác, cố ý dặn dò cô nương nghỉ ngơi thêm." Liên Hương chững chạc hơn Lăng Giác, nghe nàng ta nói như vậy nàng cũng không nói gì thêm.
"Vậy chúng ta trở về." Tuy Thẩm Thất không thích ở Phương Hoa Uyển, nhưng so sánh ra, nàng càng không thích ở Lâm Uyên Các của Thẩm Trọng Hoa.
Sau khi trở về, Thẩm Thất cho người lui xuống, thay quần áo thoải mái, lặng lẽ ra khỏi vương phủ.
Thẩm Thất là ám vệ, ra ngoài rất dễ dàng.
Sau khi ra khỏi vương phủ, Thẩm Thất đi thẳng đến một tiệm thuốc, bảo người tiệm thuốc sắc một bát thuốc tránh thai cho nàng, uống một hơi cạn sạch rồi lại vội vàng xoay người rời đi.
Phụ nhân giúp sắc thuốc gặp Thẩm Thất vài lần, nói cho cùng sống lại một đời, chỉ cần Thẩm Trọng Hoa làm chuyện như vậy với nàng, Thẩm Thất đều sẽ đến tiệm thuốc lấy thuốc, uống xong sẽ trở về.
"Uống nhiều thuốc tránh thai quá sẽ tổn thương cơ thể..." Phụ nhân cùng là nữ tử, nhịn không được nói với Thẩm Thất.
"Ta biết." Thẩm Thất ngừng lại, gió thổi qua góc áo của nàng.
Trong lòng Thẩm Thất biết rõ rồi, phụ nhân không thể nói thêm gì, chỉ đoán vị cô nương này chắc hẳn là một người đáng thương, có chỗ khó xử của mình. Phụ nhân mềm lòng, móc trong ngực ra một túi đường viên, đưa cho Thẩm Thất, hỏi nàng: "Bát thuốc kia đắng, cô nương có muốn ăn một viên đường không?"
Ý tốt đến từ người lạ không khỏi khiến lòng Thẩm Thất căng thẳng. Nàng chưa kịp trả lời lại, lúc phản ứng lại thì chính mình đã vội chạy xa, ngay cả một câu cảm ơn suy nghĩ trong lòng cũng chưa kịp nói ra.
Đắng sao?
Không đắng.
Ở kiếp trước thuốc tránh thai Thẩm Trọng Hoa cho nàng uống đắng hơn nhiều.
Mặc dù đời này không biết tại sao Thẩm Trọng Hoa không cho nàng uống loại thuốc ấy như kiếp trước nhưng Thẩm Thất không muốn mang thai con của Thẩm Trọng Hoa nữa. Nàng không dám vọng tưởng, cũng không còn vọng tưởng, nàng không đành lòng để đứa con đáng thương chưa ra đời của nàng đến cuộc đời này chịu khổ một lần nữa.
Thẩm Thất lặng lẽ trở về phòng, tiếp tục giả vờ không có việc gì xảy ra.
Mãi cho đến giờ cơm trưa, Thẩm Trọng Hoa gọi nàng qua dùng bữa.
Ăn cơm cùng Thẩm Trọng Hoa, đối với Thẩm Thất mà nói giống như chịu cực hình. Chàng bảo nàng ăn cơm thì nàng ăn cơm, chàng bảo nàng ăn canh thì nàng ăn canh, chàng gắp cho nàng cái gì thì nàng ăn cái đó.
"Đây chẳng lẽ là đam mê mới của chàng?" Thẩm Thất nghi hoặc trong lòng, nàng cũng không rõ.
Nàng chỉ biết phải tuân theo, phải nghe lời.
Mãi đến sau khi ăn xong Thẩm Trọng Hoa lại hỏi nàng, đã bôi thuốc chưa.
Nghe thấy bôi thuốc, Thẩm Thất không khỏi nghĩ đến cách thức bôi thuốc của Thẩm Trọng Hoa. Nàng không thể lừa gạt chàng, chỉ nói: "Nô tỳ trở về là ngủ, cũng không phải chuyện gì gấp."
Thẩm Trọng Hoa bỗng nhúc nhích, nhớ tới chuyện xảy ra tối qua, Thẩm Thất sợ chàng lại đưa phần thân của mình tiến vào cơ thể mình, vội nói: "Bây giờ nô tỳ đi bôi thuốc ngay."
"Thất Thất." Thẩm Trọng Hoa uốn nắn nàng: "Bổn vương không cho phép nàng tự xưng nô tỳ nữa."
Giọng điệu nghiêm túc, chàng cố hết sức khiến cho mình không có vẻ hung ác.
"Nô tỳ..." Thẩm Thất ngừng một chút, mở miệng nói: "Ta..."
Khóe miệng Thẩm Trọng Hoa cong lên, còn nói: "Thất Thất không ngoan."
Chắc hẳn chỉ là nói việc nàng chưa bôi thuốc.
Thẩm Trọng Hoa lại nói: “Vì để Thất Thất nhớ lâu, lần này vẫn là để bổn vương bôi thuốc cho nàng."
Thẩm Thất: “…”