Trọng Sinh Thịnh Sủng

Chương 27: Vết sẹo




"Cái gì?" Thẩm Thất không rõ. Há mồm muốn hỏi thì cái lưỡi nóng ướt của Thẩm Trọng Hoa chen lấn vào giữa đôi môi hé mở của nàng.

"Ưm..." Loại cảm giác này rất kỳ lạ, Thẩm Thất muốn kháng cự theo bản năng, lúc vươn tay muốn đẩy Thẩm Trọng Hoa lại ý thức được thân phận của mình, động tác miễn cưỡng dừng lại, vô lực dán vào bộ quần áo ướt đẫm của Thẩm Trọng Hoa.

Bên này, Thẩm Trọng Hoa ôm chặt eo Thẩm Thất, để nàng dán chặt vào mình, Thẩm Thất chỉ cảm thấy mình rất khó đứng thẳng, muốn đứng vững chỉ có thể kiễng mũi chân lên. Mà cái lưỡi của Thẩm Trọng Hoa càn quấy ở trong miệng nàng vơ vét, loại cảm giác cưỡng chế bá đạo này, không khỏi khiến Thẩm Thất nhớ đến dị vật giữa hai chân Thẩm Trọng Hoa đang cọ sát vào lỗ nhỏ giữa hai chân nàng.

Tay Thẩm Thất đặt ở lồng ngực Thẩm Trọng Hoa, nàng ý thức được mình vượt quá giới hạn, muốn bỏ tay ra. Thẩm Trọng Hoa lại biết ý nghĩ của nàng trước một bước, vươn tay nắm chặt tay nàng, cầm bàn tay nhỏ có hơi run rẩy của nàng đặt lên ngực mình.

Nhịp tim của Thẩm Trọng Hoa ở dưới lòng bàn tay Thẩm Thất.

"Ư ưm ưm..." Cho rằng Thẩm Thất cố ý phát ra âm thanh, mà Thẩm Trọng Hoa hôn vô cùng bá đạo, quá mức hung hăng, lại xâm nhập quá sâu, giống như muốn hút cạn toàn bộ chất lỏng trong miệng nàng, chàng còn cuốn lấy đầu lưỡi của nàng, không cho nàng tránh né, ngậm trong miệng của mình ʍút̼ vào.

Thẩm Thất cảm thấy mình bị chàng hôn tới mức cảm thấy khô nóng, hô hấp khó khăn, không khí nàng hít vào đều là hơi nóng Thẩm Trọng Hoa thở ra, chân Thẩm Thất dần dần đứng không vững, cảm thấy có chút mê man, đồng thời cách qυầи ɭót mỏng manh, Thẩm Thất cũng cảm thấy cây gậy dựng thẳng giữa háng của Thẩm Trọng Hoa.

"Ưm!" Thẩm Thất mất thăng bằng, cộng thêm bồn tắm quá trơn, dưới chân trượt đi, cơ thể Thẩm Thất nghiêng xuống dưới. Mà Thẩm Trọng Hoa không chút hoang mang, thuận thế đỡ Thẩm Thất, bế nàng tới mép bồn tắm, ngồi lên thành bồn, mà Thẩm Thất thì mặt đối mặt với Thẩm Trọng Hoa, ngồi ở trêи đùi chàng.

Thẩm Trọng Hoa cuối cùng cũng buông môi nàng ra, Thẩm Thất cúi người, giấu thân mình từ cổ trở xuống trong cánh hoa trôi nổi trêи mặt nước. Nhưng mà tư thế như vậy, hai chân Thẩm Thất bị tách ra, hiển nhiên không thể tránh đụng chạm với côn thịt giữa hai chân Thẩm Trọng Hoa.

Có lẽ bởi vì ngâm nước nóng, da thịt toàn thân Thẩm Thất có hơi phiếm hồng, cơ thể lại có chút không được tự nhiên.

"Thất Thất..." Bàn tay Thẩm Trọng Hoa phủ lên đầu vai Thẩm Thất, lần xuống áօ ɭót ướt đẫm của nàng, xích lại gần, gần như dán chóp mũi vào chóp mũi nàng, nói: "Cho ta..."

Nhịp tim Thẩm Thất đập rất nhanh, Thẩm Trọng Hoa cũng thế. Trong lòng Thẩm Thất ngũ vị tạp trần, nàng không biết nên trả lời thế nào.

Kháng cự? Nàng tất nhiên là kháng cự, chỉ là không thể từ chối. Tai nàng nghe được, câu nói này của Thẩm Trọng Hoa không phải là hỏi ý kiến, mà là mệnh lệnh, mà nàng làm nô tỳ, tất nhiên không thể nào từ chối bất kỳ yêu cầu gì của chủ nhân.

Thẩm Thất không trả lời, rũ hai mắt xuống.

Thẩm Trọng Hoa cho rằng nàng ngầm đồng ý.

Thẩm Trọng Hoa nghĩ như vậy cũng không có gì lạ, dẫu sao chàng là người sống lại một đời, chàng biết rõ, Thẩm Thất yêu chàng, yêu sâu sắc, cho dù nàng yêu hèn mọn, vùi mình trong bụi trần...

Có lẽ ở kiếp trước, chính bởi vì nàng yêu chàng mới có thể bị chàng làm tổn thương sâu như vậy, đau đớn như thế...

Thẩm Trọng Hoa lại hôn môi Thẩm Thất, đồng thời đưa tay cởi dây buộc bên hông nàng, cởi áօ ɭót từ đầu vai nàng, lộ ra...

Hai vai chẳng hề trơn nhẵn của nàng...

Đúng vậy, tuy Thẩm Thất da trắng nhưng không phải trắng muốt trắng hồng, mà là trắng không có huyết sắc, điều này có thể dễ dàng nhìn thấy ở trêи mặt nàng. Mà Thẩm Thất tuy da trắng, trêи người lại...

Lại chằng chịt vết thương...

Có thể nói, ngoại trừ mặt và cổ, trêи người Thẩm Thất gần như chứa đầy vết sẹo.

Trước ngực còn đỡ một chút, chỉ có một vết sẹo bên ngực trái, hoặc nói là vết đâm. Thẩm Trọng Hoa nhớ vết sẹo này, chàng nhớ rõ vết sẹo này lưu lại lúc Thẩm Thất cản một đao thay chàng, khi đó chỉ thiếu khoảng cách một tờ giấy thì sẽ đâm vào tim Thẩm Thất, nàng vì cứu chàng mà suýt chút nữa đã mất mạng.

Trêи bụng Thẩm Thất cũng có hai vết dao, sau lưng và cánh tay phải ngoại trừ vết bỏng, còn có vết chém chằng chịt.

Vết thương sâu nhất là trêи lưng Thẩm Thất, từ vai phải vạch một đường đến thắt lưng nàng.

Lại càng không cần phải nói đến cánh tay thường bị thương nhiều nhất của nàng...

Nghĩ đến những thứ này, Thẩm Trọng Hoa chỉ cảm thấy ngực càng ngày càng đau, chàng muốn tìm Hoa thần y trở về, nghĩ cách xóa những vết sẹo này cho Thẩm Thất. Chàng biết thiếu nữ thích xinh đẹp, trêи người có những vết sẹo này nói thế nào cũng không tốt...

À, còn lúc nàng tự vẫn ở trước mặt Thẩm Trọng Hoa kiếp trước, trêи cái cổ trơn bóng kia lại thêm một vết thương mới. Chỉ là vết thương kia, không chỉ rơi vào cổ Thẩm Thất, còn rơi vào trong lòng Thẩm Trọng Hoa.