[Trọng Sinh] Thiên Võng

Chương 7: Bị tấn công




"Không đủ à?"

"Trong bản nhiều người như vậy, bao nhiêu đây làm sao mà đủ."

Nếu tính cả trẻ con thì hơn mấy chục người cơ, ít nhất cũng phải hái một bao mang về chứ.

"Trong bản??" Cảnh Thiên nhướng ngướng mày, nghĩ một lát rồi bật cười.

Anh khom người xuống kề mặt lại gần cô, không nói một lời nhìn cô chăm chăm. Dáng người Cảnh Thiên cao lớn, khí thế của anh bao trùm lên cơ thể cô, Ngải Tình bất giác rùng mình.

"Em nghĩ anh rảnh đến nổi lo cho bọn họ sao?"

"Hả??"

Ngải Tình mở to hai mắt, nghiêng đầu khó hiểu nhìn anh, cái gì mà không rảnh lo cho bọn họ?

Cảnh Thiên bất lực thở dài, không nói hai lời liền dùng một tay kẹp lấy người cô lôi đi.

Ngải Tình vẫn chưa chịu buông tha, nhất quyết không chịu bước đi. Ở lâu với cô liền phát hiện trên người cô có một thói quen khó bỏ, lúc cô chưa hiểu điều gì hoặc chưa nghĩ xong điều gì thì cả người cô nhất quyết không chịu làm hành động nào khác, cứ im lặng nghiêng đầu suy nghĩ.

Cảnh Thiên vừa thương vừa tức cười, xoa mạnh đầu cô.

"Vợ ai nấy cho, anh hái trái cây cho bọn họ làm gì, vả lại chỉ có em là chưa ăn mấy trái này thôi, người trong bản ăn đến ngán rồi."

Cảnh Thiên có thể xác nhận một điều rằng ở cạnh cô anh phá lệ nói rất nhiều, thậm chí còn là cặn kẽ giải thích, điều mà trước nay chưa từng xảy ra với bất kỳ người nào khác.

Lúc này Ngải Tình mới hiểu ra, ngại ngùng rúc vào người anh nguậy nguậy.

"Biết ngại sao? Hửm?"

Anh dí dí mũi lên mặt cô, Ngải Tình cười khanh khách né tránh, ôm chặt eo anh.

"Chúng ta về trễ một chút được không, em muốn ở đây chơi với anh."

Ở đây có nhiều cái thú vị lắm, về bản hai người chỉ có thể trốn trong phòng thôi, thế giới hai người rất cần đổi địa điểm rồi.

"Ở đây làm cái gì?" Ánh mắt anh thú vị nhìn sang cô, không biết có phải nhìn lầm hay không dường như trong mắt anh loé lên một tia sáng.

"Ở đây có thể hái nhiều trái cây này, có thể đem thú săn được ra nướng ăn tại chỗ, sẵn tiện có thể hơ lửa cho ấm người này." Ngải Tình luyên tha luyên thuyên kể, Cảnh Thiên rất chú tâm nghe, còn gật đầu cười phụ hoạ với cô.

"Vậy em có biết ở đây có thể làm một chuyện thú vị hơn không?" Nụ cười trên mặt anh ngày càng tươi, ôi chao lại lộ ra lúm đồng tiền và răng khểnh rồi.

"Chuyện gì hả anh?" Chẳng lẽ chơi trốn tìm sao. (best chị)

Cảnh Thiên khom người xuống nói nhỏ vào tai cô, còn cố tình thổi hơi nóng, ngậm lấy dái tai trắng nõn mút mát. Ngải Tình như có điện giật qua người nghe xong lập tức đỏ bừng mặt, bước lui về sau mấy bước.

"Anh...lưu manh."

Cảnh Thiên cười ngày càng vui vẻ, số lần anh cười trong ngày hôm nay có khi còn bằng cả năm trước kia cộng lại.

Trước khi đi Ngải Tình còn nghĩ rằng mình sẽ đi theo để phụ anh, không được nhiều thì cũng được ít.

Nhưng dựa trên sự thật đau lòng mà nói thì cô chẳng phụ anh được gì cả, Cảnh Thiên để cô ngồi trên một phiến đá to, bày bánh, nước, trái cây ra trước mặt cô, còn không quên tỉ mỉ dặn dò cô không được đi lung tung.

Ngải Tình chiến đấu với đám đồ ăn ba trăm hiệp không biết mệt, thầm nghĩ bản thân không giống vợ anh chút nào, giống con gái thì đúng hơn.

Anh chỉ còn thiếu nước mua mấy con búp bê để trước mặt cô, dặn cô ngoan ngoãn chơi nữa thôi.

Chẳng qua đó chỉ là ý nghĩ lúc rảnh rỗi, cô đã qua tuổi chơi búp bê lâu rồi, "chơi" người đẹp như búp bê nam thì được.

Ngải Tình ăn uống chán chê một lát lại bắt đầu buồn ngủ. Thời tiết ở thành phố quanh năm nóng bức, được mấy hôm trời mát như thế cô liền không phụ lòng thiên nhiên mà lăn ra ngủ, cả trong phòng làm việc cũng thế.

Ngải Tình tính toán thời gian, một...hai, cũng chưa lâu lắm. Lúc đi đến vùng núi này Ngải Tình đã nói với ông bà Tịch rằng mình đi khoảng ba tháng mới về.

Cô có thể chắc chắn rằng cha mẹ cô vẫn chưa biết cô bị bắt đến đây, Tĩnh Bác Xuyên có điên mới dám nói ra, nếu cha mẹ cô mà biết anh ta không chỉ không nhanh chóng cứu cô ra mà còn dụ dỗ cô ở lại đây làm gián điệp thì còn lâu mới chịu gả cô cho hắn.

Đang mải mê suy nghĩ,Ngải Tình đột nhiên cảm thấy có tiếng động gì đó rất lớn đang hướng về phía mình, lông tơ cả người cô đồng thời dựng đứng cả lên.

Ngải Tình vừa quay mặt lại đã trợn to hai mắt, lí trí cho cô biết mình phải chạy thật nhanh. Ngải Tình bật dậy chạy như điên về phía trước, con vật to lớn phía sau vẫn phi như bay đuổi theo.

Giống như một con yêu quái khổng lồ, mỗi một cái đáp chân xuống đất của nó đều gây ra tiếng ầm ầm, có mơi đất trực tiếp bị sạc lở.

"Cảnh Thiên" Ngải Tình vừa chạy vừa hét lên, con vật đằng sau cũng gầm lên dữ tợn, Ngải Tình cảm giác được nó sắp đến gần mình, chỉ trong gan tấc nữa thôi.

Con thú đằng sau cứ phóng như bay về phía trước bất chấp bụi rậm cản đường, Ngải Tình dốc sức chạy, chân cô bị cây cối dưới chân không ngừng va đập vào, Ngải Tình sắp không chạy nổi, mồ hôi nhễ nhại chân vẫn không ngừng chạy.

"Cứu em, Cảnh Thiên."

Con vật đằng sau rất to lớn, có lẽ vì cơ thể mập mạp của mình nên nó không luồng lách qua được cây rừng, một cô gái như Ngải Tình có thể thoát chết được một chút, nó cứ nhào về phía trước, gặp bụi rậm liền ủi về phía bụi rậm, gặp thân cây cũng ủi tới.

Ngải Tình nghe tiếng cây bị gãy đằng sau cũng không dám ngoái đầu lại nhìn, cứ dốc sức mà chạy.

"Cảnh Thiên."

"Ầm" Chướng ngại vật cuối cùng cũng ngã xuống, con thú không còn gì trở ngại phóng về phía Ngải Tình.

Khoảng cách ngày một càng gần, chút ánh nắng cuối ngày cũng không còn hiếu rọi, xung quanh tản ra một cảm giác lạnh lẽo đáng sợ.

Hai chân của cô đã mỏi nhừ, cứ chạy theo bản năng nhưng rõ ràng bước chân đã ngắn lại, tốc độ cũng chậm như bước đi bình thường, hai chân cô mỏi nhừ cảm giác vô lực từ bắp chân chuyền xuống.

Ngải Tình cố hít thở bước đi, đột nhiên có tiếng xào xạt của lá khô vang lên sau lưng. Cả người cô cứng đờ, mồ hôi từng giọt từng giọt rơi xuống, gió thổi bay những lọn tóc bị rơi ra trước trán cô.

Giây phút Ngải Tình quay đầu lại, một cái bóng to lớn bao trùm lấy cả người cô, con thú hung tợn tức giận phóng như bay về phía Ngải Tình, ý định muốn đè bẹp con người dám xuất hiện trước mắt nó.

Ngải Tình không thể chạy nổi nữa, chỉ có thể hít sâu ngăn cơn hoảng sợ lùi về sau, chưa được ba bước cô đã vấp phải cành củi khô ngã xuống đất.

"Aaa" Ngải Tình nhịn đau cố gắng lùi, cố gắng bò kéo xa khoảng cách với con thú khắp người to lớn đen như than kia.

Con thú không chạy nữa, hai mắt hung tợn nhìn loài người trước mặt, từng bước từng bước nặng nề tiếp cận con mồi, đột nhiên nó phóng nhanh về phía cô.

"Đừngggggg"

"Ầm"

.....

Ngay khi Ngải Tình bất lực nhắm hai mắt lại, móng vuốt của con vật kia chỉ còn cách vài gang tay nữa là chạm đến mặt cô đột khiên từ đâu xuất hiện một lưỡi dao bén được buộc vào đầu một cây tre giống như mũi mác phóng thẳng vào người con thú đang hung hăng nhào tới người Ngải Tình.

Mũi dao chính xác đâm thẳng vào lưng con thú, rất sâu, lún cả cán mác, máu túa ra nhuộm đỏ cả một đống lá khô, con thú chỉ gầm được vài tiếng đau đớn rồi ngã xuống chết tại chỗ.