[Trọng Sinh] Thiên Võng

Chương 6: Chọc ghẹo




Cảnh Thiên thay ra một cái áo thun, lôi mấy cọng dây thừng lớn ra quấn quanh thắt lưng. Chiếc áo thun mỏng, mồ hồi ra càng dính chặt vào người anh, cơ hồ có thể nhìn thấy được cơ thể tráng kiện.

Đôi chân thon dài được quần tây ôm theo, vừa đẹp trai vừa phóng túng mê người. Ngải Tình thay đồ xong ngồi một bên chống cằm nhìn anh chuẩn bị đồ để đi săn, cô mặc bên trong một áo thun trắng, quần jean xanh, bên ngoài khoác một cái áo jean năng động.

Cảnh Thiên lôi dưới tủ ra một cái balo đen, bỏ vào trong mấy chai nước suối, ngẫm đi ngẫm lại liền đi đến nhà bếp lấy mấy cái bánh ú bỏ vào.

Ngải Tình ngạc nhiên hỏi anh.

"Đi lâu lắm sao anh?" Sao lại mang nhiều đồ ăn vậy.

"Em đói." Cảnh Thiên bận bịu gắn mấy lưỡi nhọn vào đầu ngọn cây, nhàn nhạt trả lời cô.

À, thì ra là sợ cô đói mới ngoại lệ mang theo nhiều đồ ăn a.

Cảnh Thiên chuẩn bị xong xuôi tất cả mới đứng dậy cầm ca nước lên uống mấy hớp. Anh liếc mắt sang cô gái nhỏ từ nãy đến giờ vẫn còn đang si ngốc nhìn mình, nhịn không được bật cười.

Ngải Tình cũng vui vẻ mỉm cười nháy mắt với anh, Cảnh Thiên đem cái balo lại cho cô mang vào.

"Em đeo giúp anh nhé!" Anh vỗ vỗ mấy cái lên balo trên lưng cô.

"Biết rồi mà." Cảnh Thiên giơ tay ngắt ngắt mũi cô, nhìn ra bên ngoài trời cũng đã đứng nắng.

"Được rồi, đi thôi."

Ngải Tình tự giác chạy lại ôm theo mấy cái bao tải đã được sắp sẵn phụ anh, Cảnh Thiên tay cầm mấy cây nhọn, dao, xẻng, cái nào cái nấy đều to bự chảng.

Ngải Tình ngoan ngoãn đi theo sau anh, ra ngoài đúng lúc mọi người đang cùng nhau uống trà nói chuyện.

"Cậu Thiên." Một cậu bé tinh mắt thấy anh đầu tiên liền chạy tới khoanh tay cúi đầu chào.

"Ừa." Anh xoa xoa đầu cậu bé, cậu bé nhỏ người, gương mặt đen nhẻm, có lẽ đang chơi bùn nên tay chân đều lấm lem.

"Woa xinh đẹp quá!" Cậu bé nhìn thấy Ngải Tình phía sau liền vỗ tay reo lên, giông hệt như tiên nữ trong truyện cổ tích vậy.

Mọi người cũng dời tầm mắt ra phía sau, Ngải Tình bị nhiều người nhìn như vậy cũng cảm thấy ngại ngùng, gương mặt đỏ ửng lên.

Cô đi đến xoa đầu cậu nhóc, lôi trong túi áo ra một nhúm kẹo dúi vào tay cậu.

"Cho em này, chia cho các bạn nữa nhé." Kẹo này là lúc trước cô đem theo đến đây khảo sát dự án, ăn để tránh say xe, bây giờ còn dư lại một ít.

"Cảm ơn chị xinh đẹp!" Cậu bé lập tức vui mừng hớn hở, ở đây những thứ này rất hiếm, đứa trẻ được cha mẹ cưng lắm mới ăn được vài viên kẹo sâm bên nhà lão buôn, cái này còn đẹp hơn rất nhiều so với kẹo sâm nữa, rất nhiều màu sắc.

"Gọi mợ." Cảnh Thiên lập tức sửa lại

Gọi anh là cậu mà gọi Ngải Tình là chị xinh đẹp sao, anh già đến thế à.

"Ơ, cậu, mợ." Cậu bé bị cậu sửa liền khoanh tay thưa lại, Ngải Tình thấy cậu bé rất ngoan, không xinh đẹp nhưng cực kỳ đáng yêu luôn.

"Mọi người đang uống trà ạ?" Ngải Tình hướng mọi người mỉm cười chào hỏi.

Mấy người trong bản được cô hỏi han mất mấy giây mới phát hiện ra là đang nói chuyện với mình, có chút thụ sủng ngược kinh.

"Chúng...chúng tôi đang uống trà, mợ uống một ly nhé." A Nhị là người phản ứng nhanh nhẹn nhất ở đây, liền cười đáp lại.

"Không cần đâu, chúng tôi đi nhé." Nói rồi cô đi đến khoác lấy tay anh cùng đi.

Lúc hai người họ khuất bóng, mọi người giống như đang bừng tỉnh khỏi cơn mê.

"Tát tôi một cái xem nào." A Bái đưa mặt mình ra trước mặt vợ, A Nhị liền đánh cho anh ta một cái.

"Ui da, là thật sao, hai người bọn họ từ khi nào..." A Bái không thể tin được, chẳng phải cái cô Ngải Tình này luôn được cậu Thiên để trong phòng thờ phụng...cung phụng hay sao, nào có dáng vẻ nhu thuận đó.

(Ăn nói cho cẩn thận, Cảnh Thiên quánh anh rớt răng nha Bái ạ.)

"Còn có thái độ tốt với chúng ta nữa, ây kìa, còn cho tiểu quỷ kia kẹo." Một người phụ nữ khác cũng không nhịn được tám chuyện.

"Đây gọi là yêu ai yêu cả đường đi đó." Một cô gái trẻ vừa gọt cà vừa trả lời, cô gái này cũng đến đây không lâu, xuất thân từ thành phố.

"Lần đầu tiên tôi thấy có cặp vợ chồng đẹp đôi như thế đấy, đúng là trai tài gái sắc."

"Nè đừng có giành lộn."

Đám trẻ vui mừng tranh giành nhau mấy viên kẹo xanh xanh đỏ đỏ, người lớn cũng trò chuyện vui vẻ không ngừng.

Cảnh Thiên và Ngải Tình rốt cuộc cũng sắp lên được rừng. Bìa rừng có mấy cây dâu đất to lớn, trái chín màu đỏ tím, mọc đầy cả thân cây.

Cảnh Thiên bước bước lớn lên bậc đá cao, bức một trái dâu đất ăn thử. Hmm chua chua ngọt ngọt, ăn cũng được.

Anh bứt mấy chùm rồi nhảy xuống, bứt ra một quả lột vỏ đưa cho cô. Ngải Tình không đưa tay nhận lấy mà trực tiếp há miệng ra. Đối với mấy hành động thân thiết này của cô Cảnh Thiên lúc nào cũng nuông chiều theo cô, ngặt phải trái của anh ăn lúc nảy thì ngọt, trái anh đút cho cô thì quá chua, Ngải Tình nhăn mặt nhíu mày đánh vào tay anh.

Cảnh Thiên chơi xấu ôm bụng cười không ngừng, lát sau mới lấy một quả khác to hơn đút lại cho cô.

"Không ăn." Ngải Tình quay mặt sang chỗ khác không ngó đến anh nữa.

"Ăn đi mà, ngon lắm đấy, anh giỡn." Cảnh Thiên nhẹ giọng dỗ dành, lấy ra một múi ăn trước mặt cô.

Còn biết giỡn cô, anh gan thật đấy.

Ngải Tình liếc anh một cái, há miệng ra ăn. Chua chua ngọt ngọt, cơm ít nhưng ngon, cũng được.

Cảnh Thiên đưa mấy chùm dâu cho cô hết, Ngải Tình thế là vừa đi sau anh vừa có đồ ăn vặt để ăn, cảm giác cũng không tệ lắm.

"Em lựa mấy trái to ấy, trái nhỏ còn non chua lắm." Lúc nảy anh rõ ràng là đút trái nhỏ cho cô nên mới chua như thế. Harry Potter fanfic

"Biết rồi, không để anh lừa nữa."

Đáp lại cô chỉ có tiếng cười trầm thấp của anh, trong rừng có rắn có rết, Ngải Tình cũng không nghĩ cả đời mình lên đây để làm gì. Nhưng mà đi sau lưng anh cảm giác lại rất khác, vô cùng yên tâm, cô chính là mang tâm trạng thám hiểm mà đi đấy

Đường đi lên rừng chẳng dễ đi một chút nào, ngoài những đoạn đường khá bằng phẳng ra còn lại Cảnh Thiên đều phải một tay xách cả người cô qua.

Đường đi khá đáng sợ, nếu bước hụt chân sẽ té ngửa ra sau, cũng may cô có thể nắm lấy tay anh, để anh kéo cô lên.

Bước chân của anh chắc nịt, cao như vậy cũng có thể một bước vững chãi đi lên. Trên đường cũng có không ít rau quả dại, cô đi phía sau nhận lấy một chùm lê dại từ anh, một lát sau lại có ít măng cụt rừng, Ngải Tình hai tay đầy ắp hoa quả nghĩ rằng cô và anh bội thu rồi, không ngờ chỉ có cô bội thu thôi.

"Cảnh Thiên, sao anh hái mỗi thứ chỉ có một ít vậy?" Ngải Tình thắc mắc ôm một đống trái cây trên tay hỏi anh.

Cảnh Thiên cũng quay đầu lại khó hiểu nhìn cô:

"Không đủ à?"

"Trong bản nhiều người như vậy, bao nhiêu đây làm sao mà đủ."