[Trọng Sinh] Thiên Võng

Chương 41: Thủ hạ ông trùm




Mười mấy người đàn ông cầm theo rìu cật lực bước từng bước nặng nề leo lên các bậc đá to để lên núi.

Trời cũng đã đứng nắng, đám đàn ông lười phải đi đường lớn, hướng bên vách núi leo lên là được, dù cực hơn nhưng rất mau là đến nơi.

Cảnh Thiên dẫn đầu vắt lưỡi rìu bên hông, một chân anh đạp lên cục đá to lấy đà leo lên vách núi, một tay anh nắm cành cây mọc dại trên vách, tay khác lại nắm lấy cành cây cao hơn.

Cứ thế leo lên đến hết đường, đi thẳng vào rừng cây. Những lần lên rừng bọn họ đã đánh dấu vị trí, ngay giữa khu rừng lớn có một gốc cây đàn hương trắng, thân cây to lớn bằng khoảng một vòng tay người trưởng thành.

Gỗ của đàn hương có màu hơi vàng và hương thơm đặc trưng, do có mùi thơm nên loại cây lấy gỗ này có khả năng chống lại mối mọt, dùng làm gỗ thay thế cột nhà sàn vừa gãy rất tốt.

Cảnh Thiên tháo dây thừng bên hông ra, vòng quanh thân cây buộc chặt. Những người khác cũng nhanh chóng tháo dây thừng trên hông mình buộc lại. Những phần dây buộc dư ra được gom lại kéo về một hướng ở xa xa.

Cảnh Thiên, Ba Lỗ cùng vài người có dáng dấp cao lớn khác lập tức cầm rìu chặt vào gốc cây. Những người cầm đầu dây bên kia cũng tận lực kéo thân cây về một hướng, nếu thân cây không được kéo ngã về hướng đã định sẵn e là sẽ đè chết người hoặc đè gãy mấy cây gỗ xung quanh.

Hướng được chọn là một con đường rất bằng phẳng, trống trãi không có cây cối, khi gốc cây vừa đứt sẽ kéo cho thân cây ngã xuống để dễ dàng cưa thành khúc, buộc lại mang về.

Bốn người đàn ông đứng xung quanh gốc cây lớn, từng người từng người một bổ xuống từng rìu vừa mạnh vừa nhanh.

Đàn ông ở đây ngay từ khi còn trẻ đã phải lao lực huấn luyện, mấy việc nặng nhọc trong bản đều phân công nhau mà làm.

Hầu như ở đây cũng không sử dụng tiền, mọi người chỉ có một ít để có dịp xuống núi thì xài. Cũng không có người nào ương ngạnh với ai, càng không có người lười biếng.

Có thể nói so với đám đàn ông suốt ngày sinh tật hết ngoại tình rồi lại đến ăn chơi ngoài kia, thì những người đàn ông ở đây những vấn đề này đỡ lo hơn hẳn.

Chỉ tiếc, bọn họ lại sinh ra ở đây. Dùng những hành động tước đi cuộc sống người khác để có được gia đình cho chính mình. Cũng có người hoàn toàn đồng ý, cũng có người không ít lần chán ghét hủ tục này.

Nếu một ngày cảnh sát có thể truy quét, biến mọi thứ ở đây thành tro bụi, còn mạng cũng là điều khó khăn, huống chi là mưu cầu cùng gia đình ra thế giới bên ngoài tận hưởng.

"Gốc cây này to quá, có khi làm bốn cây cột chống cũng không hết đấy chứ." Một người đàn ông không nhịn được cảm thán, loại cây này vốn rất hiếm, lại xài bền. Nếu không phải nằm trong nơi này có lẽ loài cây này sẽ khôn lớn được đến như vậy.

Cảnh Thiên chặt thêm vài nhát mới ngơi tay, anh quân rìu xuống đất cầm bình nước lên uống một ngụm.

Bốn người đàn ông liên tục chặt nhưng vẫn chưa chặt sâu vào được nửa thân cây. Cũng may trời đã đứng nắng, cộng thêm một bình nước chanh của cô vợ nhỏ làm cho anh, Cảnh Thiên một chút cũng không thấy mệt.

Thật ra công việc này không cần phải nhiều người đi đến như vậy, chỉ là sắp tới còn có nhiệm vụ ông trùm giao xuống. Mỗi lần đi, dù là Cảnh Thiên cũng muốn mất nửa cái mạng. Bọn họ không có cách gì hơn, đi đông một chút dưỡng sức một chút, bất kỳ ai cũng không được quá mệt mỏi.

Rạng sáng ngày mai tất cả đàn ông trong bản đều phải tụ họp ở bản bên nghe chỉ thị làm việc, chuyến hàng lần này rất lớn.

Vừa lấy vợ phải xa vợ, có vợ rồi thì cũng phải rời gia đình mà đi. Gặp trúng lũ bất nhân giở trò cướp hàng, xui rủi thì phải bỏ mạng dưới tay súng săn nào đó. Còn may mắn hơn, có lẽ là gặp cảnh sát đi.

Cảnh sát không nắm được địa hình, tốc độ đuổi theo chẳng khác gì rùa với thỏ, vũ khí có tân tiến đến đâu thì cũng vậy, còn không ít oan hồn đã bỏ mạng vì va phải mấy bụi cây độc xung quanh đâu.

Nghỉ ngơi một lát, mọi người liền lập tức vào công việc. Chặt xong cây này ngã xuống, bó buộc xong xuôi còn phải đi săn ít thú rừng về ăn.

Mỗi người quăng mười mấy nhát rìu mạnh, mệt rồi lại thay phiên. Rốt cuộc cũng chặt được đứt mối.

Cảnh Thiên ra hiệu cho nhóm người đằng kia lập tức kéo mạnh. Một đám người dùng hết sức mà kéo, không ngờ cái cây này lớn quá, cứ lắc lư mãi không chịu ngã xuống, lại gặp thêm chút gió bên trên sợ rằng sẽ ngã sai hướng.

Đám người Cảnh Thiên, Ba Lỗ nhanh chóng chạy tới dùng sức kéo. Đôi bàn tay to, vì dùng sức mà nổi đầy gân xanh, làn da Cảnh Thiên chỉ mới ngã sang màu đồng một chút, nhìn không quá thô kệ, lại vô cùng quyến rũ. Từng giọt mồ hôi rơi trên yết hầu anh vô cùng cuốn hút, nếu có Ngải Tình ở đây chắc chắn lại là một hồi phải dỗ dành cô gái nhỏ.

( Không phải tổng tài bá đạo, nét đẹp của Cảnh Thiên là lao động nhá, một anh chàng thôn quê đẹp trai cơ bụng sáu múi ehee).

Trong làng bản bên cạnh, bốn người đàn ông ngồi quay quanh một chiếc bàn được sơn mài tinh xảo, xem ra cuộc sống rất hưởng thụ.

Một người trong số đó nâng ly:

"Nào, uống đi."

Người đàn ông tên là Long Đản, là một trong những thủ hạ của ông trùm, thủ hạ của người đứng sau những làng bản và khu vực bí ẩn này.

Ba người còn lại theo thứ tự lần lượt là Bạch Hổ, Hùng Sói và Đằng Thẹo.

Ba người còn lại cũng cùng nâng ly.

Trên bàn bài một con gà quay lớn, thêm hai chai rượu Mao Đài. Ngoài sân không ít phụ nữ và đàn ông đang cật lực làm việc, từ sáng đến chiều làm không ngơi nghỉ, mồ hôi đổ rất áo ướt như vừa mới tắm xong.

Nơi đây khác hẳn với khu làng mà Cảnh Thiên quản lý, ở đây ngoài bốn tên cầm đồ này ra, tất cả những người khác trong mắt bọn chúng đều là người hầu thấp kém.

Dù bất kỳ làng bản nào đều cũng phải đào tạo đàn ông để làm việc cho ông trùm, nơi đây cũng thế. Nhưng những người đàn ông ở đây không chỉ huấn luyện mà còn phải làm mọi việc nặng nhọc, ai cũng phải làm không hề có sự chia sớt.

Không khó đoán, số lượng người phải bỏ mạng trong lúc làm nhiệm vụ của làng bản này mỗi lần không dưới mười người.

Càng đương nhiên, đối với hành động thờ ơ không quan tâm với mọi thứ nhưng lại vô cùng chính nghĩa của Cảnh Thiên rất không được hoan nghênh, ngoại trừ những người có tâm địa tốt và ông trùm ra, bốn tên thiên lôi này từng giờ từng phút đều có ý đồ với anh.

Một trong bốn người, chính là kẻ trực tiếp kết thúc sinh mạng của Cảnh Thiên trong ngọn lửa vô tình kiếp trước.

"Lần này cũng không biết là ai áp tải hàng, đừng nói là Cảnh Thiên nữa chứ." Đằng Thẹo không che giấu được chút tâm tư khó chịu của mình, đôi mắt diều hâu hiện lên tia tàn ác, không biết là vì hút thuốc lá hay uống rượu quá nhiều mà tròng mắt của hắn lại chuyển sang màu vàng.

"Mẹ nó, lại là thằng đó sao. Từ đâu chui tới lão già kia lại nhận nó làm con nuôi."

"Làm con nuôi thì có là gì, ông già kia còn kêu người bắt về cho nó một con vợ đẹp lắm, cả tên Ba Lỗ cũng có một con." Hùng Sói tiếp lời Long Đản, bưng ly lên uống cạn sạch ly rượu.

"Đàn bà ở nơi khác thôi mà, cũng không phải là Phong tỷ!" Nói đến đây bốn người đàn ông đều cùng lúc nhìn nhau nở nụ cười có chút gian tà.

Phong Khanh là con gái duy nhất của ông trùm, tuy trước nay ông ta không lộ mặt nhưng người con gái này luôn là thân tính duy nhất bên cạnh truyền đạt lệnh của ông ta.

Chỉ có điều, Cảnh Thiên không nhận ra nhưng không ai là không thấy vị ái nữ này có ý rất đặc biệt với anh.

_ _ _ _ _

[Trọng sinh] Thiên Võng (H) được đăng duy nhất tại Mangatoon, Noveltoon.

Những nơi khác đều là sao chép, hãy đọc chính chủ để được cập nhật chương nhanh nhất và chính xác nhất.

_Song Tước_

Chuyện này và bộ Trọng sinh -Bù đắp cho lão công chiếm hữu điều là mình (Song Tước) viết, không phải truyện edit. Xin cảm ơn các bạn, nếu các bạn có yêu thích truyện này hãy cho mình một like, vote, cmt để truyện được lên đề xuất và Tước sẽ lên lịch đăng chương cho các bạn.

Cảm ơn các bạn đã theo dõi, tada!

3 giây quảng cáo:

ÂM THANH ĐẾN TỪ ĐỊA NGỤC

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Khi những cánh tay ngưng giãy giụa, khi những đôi mắt oan khuất nhắm lại, khi thứ còn lại chỉ là những cái xác vô hồn.

Liệu có âm thanh nào phát ra từ địa ngục mách bảo vào những đôi tai đang lắng nghe chân lí, khuấy động vào khối óc của các thiên tài đang so kè với tội ác.

Từ hai con người vốn xa lạ, là những đứa trẻ mồ côi lớn lên trong hai hoàn cảnh riêng biệt, một đội trong án, âm mưu đáng sợ, từng người từng người một ra đi, phản bội. Cái giá nào cho những tội ác trên đời?

Mọi thứ có thể giả dối, nhưng sự thật chỉ có một, liệu trái tim họ có thuộc về nhau trong muôn vàn toan tính đẫm máu.

Thả nhẹ văn án, có ai mong chờ không?