[Trọng Sinh] Thiên Võng

Chương 40: Chính mày là người gây tai hoạ chứ ai




Tiểu yêu tinh này đối với hình thể của anh vẫn không có sức miễn dịch, mỗi khi anh làm việc trở về đều hết sức vui mừng, lúc gặp nhau cũng sẽ hết sức phong tình, không nhịn được mà trêu đùa một chút cả hai sẽ lau súng cướp cò ngay lập tức.

Đúng như người ta đã nói, một người đàn bà có yêu người đàn ông hay không, từ chuyện chăn gối liền có thể nhìn ra được. Cô mỗi lần nhìn thấy anh vẫn còn đỏ mặt, động chạm vào người vẫn còn ngượng ngùng, chỉ khẽ hôn thôi đã run rẩy không ngừng.

Còn có tình yêu triền miên và ánh mắt vô cùng động lòng, khiến cho một người đàn ông thôn quê tự đại như anh thấy cực kỳ thỏa mãn, đối mặt cô vợ nhỏ đáng yêu này, trong ánh mắt không giấu được vẻ cưng chiều thương yêu trong lúc lơ đãng liền tràn ra bên ngoài.

Cảnh Thiên chống chịu được một lúc, rốt cuộc cũng phải đầu hàng.

Hai người trở về, kéo dài ánh mắt quyến rũ mập mờ đến tận phòng ngủ, khi vào đến bên trong Cảnh Thiên liền đặt Ngải Tình lên trên ván cửa, một tay giữ cằm của cô, cúi đầu tỉ mỉ thưởng thức môi lưỡi của cô vợ nhỏ.

Một tay ma sát cái cổ mảnh khảnh ưu nhã, lỗ tai trắng nõn óng ánh trong suốt, cái cằm lịch sự tao nhã, vốn định dùng sức ma sát nhưng chiều cao của hai người chênh lệch như thế nên chỉ có thể chỉa vật cứng rắn lên bụng của cô, nơi đó bây giờ là khu vực cấm, vì vậy không thể làm gì khác hơn kéo tay của cô qua phủ lên trên người anh em đang nóng bỏng cứng rắn tựa như sắt thép của mình.

(Khổ, chị nhà đang đến tháng)

Ngải Tình cũng rất muốn anh, nhiệt liệt hôn.

Cánh tay nhỏ bé vuốt ve trên dưới vật đã thành hình cách một lớp vải, trêu chọc cho Cảnh Thiên toàn thân bốc lửa, liền kéo tay nhỏ bé của cô vào bên trong.

"Muốn sờ thì cứ sờ"

Cảnh Thiên bị cô trêu chọc như muốn bốc hỏa, cắn vào vành tai cô.

Ngải Tình bị kích thích, linh hồn nhỏ bé nhất thời bay lên cao.

Anh cách một lớp áo khẽ vuốt ve đôi thỏ trắng của cô, cầm ở trong tay thấy cực kỳ mềm mại đầy đặn. Vừa hôn cô lại vừa ở bên tai của cô thổi khí nóng, một tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, một cái tay khác đặt lên cái mông tròn tròn đang vểnh lên, cặp mông hết sức đầy đặn lại vô cùng co dãn.

Ngải Tình mềm nhũn ngả vào ngực của anh, mặc cho anh khẽ vuốt. Chỉ cảm thấy máu nóng cùng khoái cảm cùng dâng lên, từ đầu ngón tay của Cảnh Thiên bắt đầu truyền khắp toàn thân, làm cô vô lực thở gấp, mái đầu mềm mại ngả lên đôi vai rộng mà chắc chắn của anh.

Ngải Tình tóc dài mềm mại rũ trước ngực, sóng mắt to mơ màng, khóe môi khẽ mở, xuân tình đầy mặt, vô cùng quyến rũ mê người.Cảnh Thiên thở dốc nâng mặt cô lên đối diện với anh:

"Ngải Tình ngoan nhé, qua mấy ngày nữa là tốt rồi, hiện tại thì không được. "

"Vậy mà anh còn quyến rũ em!" Ngải Tình hồng hồng vành mắt, lấy tay đánh khẽ vào người anh.

Cảnh Thiên bất đắc dĩ, đỉnh đầu anh hùng liền thấp xuống nhỏ giọng nhận sai: "Đúng, là anh sai, về sau nhất định sẽ hết sức chú ý! Không bao giờ vén áo trước mặt em nữa, sẽ không..."

Không muốn Cảnh Thiên nói nữa, Ngải Tình liền che kín miệng của anh, mắt to quyến rũ trừng anh một cái.

Cảnh Thiên bị ánh mắt của cô quyến rũ trong lòng ngột ngạt khó nhịn, phải biết rằng anh vẫn còn đang kìm nén đến sắp nghẹn, một chút trêu chọc cũng có thể gây ra hỏa hoạn làm cho lửa cháy lan tràn ra đồng cỏ.

"Ngải Tình, em thì không được, nhưng mà em có thể giúp anh không." Cảnh Thiên tha thiết giữ chặt tay cô vuốt lên vuốt xuống vật nóng, giọng điệu hết sức khẩn cầu

Còn có chuyện tốt vậy cơ à! Ngải Tình cấu mấy cái vào trước ngực anh, nói đi nói lại cuối cùng người được tiện nghi vẫn là anh, lại còn làm cho cô ngứa ngáy khó nhịn.

"Anh tự xử đi, em muốn đi ra ngoài cho mát."

Không thèm để ý tới dáng vẻ đáng thương của anh, quả quyết gỡ tay của anh ra, Ngải Tình phất phất ống tay áo rộng thùng thình, không lưu tình đi mất.

Cảnh Thiên: "..."

Có cơ hội anh nhất định sẽ ăn chết cô, nhất định phải ăn cô. Cảnh Thiên cố trấn định lại hơi thở của mình, mồ hôi trên trán anh túa ra không ngừng, áo trên người cũng ướt nhẹp.

Cảnh Thiên cơi phăng áo ra, mở tủ lấy áo khác thay.

Vừa cởi áo, cơ bụng liền đập vào mắt anh.

"Chính mày là người gây tai hoạ chứ ai!"

Buổi chiều phần lớn đàn ông trong bản đều tụ họp đầy đủ ngoài sân.

Dây thừng, rìu lớn chất đống trên đất.

Phụ nữ bên mấy cái chõng tre cũng ráo riết chuẩn bị nước uống, lương khô cho chồng.

Lần này Ngải Tình đảm nhiệm vị trí chủ quản đó nha, cô dạy mọi người cách làm nước đá cho bọn họ mang theo, vừa mát vừa đỡ mệt.

Tụi nhỏ càng vui vẻ không ngừng, vậy là sao này không cần phải lén lút làm đá nữa.

(Chắc mấy cưng biết mợ Cảnh Thiên lấy bọc đá của mấy cưng chắc sốc lắm).

Cảnh Thiên chồng cô là phải có đặc quyền hơn nha, một bình nước chanh mát lạnh, một túi lớn thịt khô, Ngải Tình còn cảm thấy chưa đủ, cô lấy mấy trái bắp treo thành hàng trên sào đi vào trong bếp lôi chảo ra làm bắp rang.

Cảnh Thiên nghiêm túc buộc mấy vòng dây thừng trên eo, tay xem xét từng lưỡi rìu xem có bị mẻ hay không.

Ba Lỗ bên cạnh không có tâm trạng như vậy, hắn cũng không biết Đinh Vy Vy đem cái giống gì cho hắn ăn nữa

Ăn ké Cảnh Thiên có khi nào bị cho một đạp không? Nhưng mà nhìn sơ qua có lẽ phần ăn của Cảnh Thiên ngon lắm, trên tay vợ Cảnh Thiên có nguyên một túi thịt khô gì đó kia, lần trước uống rượu chung với Cảnh Thiên ăn ngon lắm.

Lát sau Đinh Vy Vy là người đầu tiên chuẩn bị xong, cô ta đi tới đưa cà mèn cho Ba Lỗ.

Một cỗ cảm giác bất an nhè nhẹ hiện lên trong hắn, hắn đưa tay nhận lấy cà mèn. Đinh Vy Vy cuối cùng cũng xong việc, nhanh chóng đi vào trong.

Ba Lỗ không tin tưởng lắm mở cà mèn ra xem.

"Đệch"

Nếu không phải ở đây còn có người khác, hắn chắc chắn sẽ thồn hết đống cám heo này vào miệng cô ta.Trong cà mèn chỉ đơn giản là một phần cơm trắng thêm mấy lát cá khô. Trong bình nước thì đỡ hơn chút, ít nhất cũng là nước đá, nhưng mà phần cơm trắng cá khô này...

Còn là khô cá mặn nữa chứ, cắn một miếng đã muốn ăn hết tô cơm, mặn không gì tả nổi. Đây là muốn trở về thời nguyên thủy, ăn uống cần kiệm hay sao.

_______

Tương tác lên mọi người ơi, hứa là làm ra chương tiếp nè