[Trọng Sinh] Thiên Võng

Chương 28: Cũng thật xui rủi




Cũng không biết là do cô quên uống nước hay là bị anh ép la đến khàn giọng, nửa đêm Ngải Tình mở mắt ra liền cảm thấy cổ họng khô khốc, nuốt nước bọt cũng khó khăn, cô dùng sức của cả hai tay gắng gượng chống người ngồi dậy.

Trước khi đi ngủ, Cảnh Thiên lúc nào cũng đặt sẵn một ly nước sôi để nguội ở tủ đầu giường cho cô. Anh nói vừa thức dậy uống một ly nước sẽ rất tốt, nhưng Ngải Tình lại lười, vì thế ngày nào anh cũng rót sẵn một ly cho cô, mở mắt ra là có thể uống ngay.

Ngải Tình vươn tay cầm lấy ly nước đưa lên miệng uống nhanh một ngụm, định quay đầu xem bóng dáng anh ngủ thế nào. Ngải Tình vén chăn lên, nước bị nghẹn ở cổ họng liền sặc.

Cảnh Thiên không có ở trên giường, chỗ anh chỉ có một cái gối ôm, làm cô sợ hết cả hồn.

Chắc là anh ra ngoài đi vệ sinh gì đó, Ngải Tình uống nước xong quyết định cứ nằm đó chờ anh quay về.

Trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, hai bàn chân nhỏ bé của cô dụi dụi lại với nhau. Cô chờ đến mười lăm phút mà cũng không thấy anh quay về.

Ngải Tình vén chăn lên xuống giường mang giày vào, cô mở cửa phòng đi dọc theo phía hành lang. Vừa muốn đi tìm anh cũng vừa uống nước nên cũng muốn đi vệ sinh một chút.

Xung quanh vắng lặng như tờ, Ngải Tình đi đến cuối hành lang liền nhướng mày khó hiểu. Cửa phòng vệ sinh vẫn mở, đèn vẫn sáng nhưng không có ai bên trong.

Cô bước vào trong nhìn xung quanh cũng không thấy anh đâu, Ngải Tình khó hiểu đánh lên trán mình một cái cho tỉnh ngủ.

Chắc là Cảnh Thiên ra ngoài hút thuốc thôi, lại nghiện thuốc. Sau này nhất định phải quản anh thật tốt, một ngày hút đến mấy bao thuốc, phổi nào mà chịu nổi chứ. Ngải Tình mắt nhắm mắt mở lê thê từng bước về phòng.

Điện ở đây có được rất khó khăn, đàn ông ở đây phải câu dây từ dưới núi lên, tiết kiệm được bao nhiêu thì tiết kiệm, đèn hành lang cũng không ai gắn.

Đến một con hẻm đột nhiên có một bóng đen bên ngoài đi vào, Ngải Tình giật mình định hét lên thì bị người kia đưa tay bịt kín miệng lại.

"Ưm..thả.." Cô dẫy dụa đánh vào tay người nọ, đến khi lưng cô va vào vòng ôm quen thuộc.

"Suỵt! Là anh." Cảnh Thiên thổi một hơi vào tai cô.

Chưa kịp để cô hoàn hồn lại, Cảnh Thiên đã lôi cả người cô về phòng.

Anh buông tay bịt miệng cô ra, Ngải Tình hít lấy hít để không khí, ai oán nhìn anh.

Cảnh Thiên mặc thêm một cái áo khoác jean bên ngoài, đầu đội mũ lưỡi trai đen. Vành mũ rủ xuống che mất nửa khuôn mặt của anh, hồn vía cô sắp bay mất rồi.

"Anh làm gì mà lén lén lút lút như ăn trộm vậy." Cô phủi phủi mấy vết bụi trên áo khoác anh, Cảnh Thiên tháo mũ ra quăng lên bàn cười cười với cô.

"Đi bẫy ít bìm bịp về rim cho em ăn."

"Có ngon không?" Ngải Tình chui vào lòng anh tìm hơi ấm, lười biếng ngã cả người lên người anh.

"Cũng ngon." Cảnh Thiên vuốt ve đầu cô. Ngải Tình nhíu nhíu mày, khoảnh khắc tay anh giơ lên cô đột nhiên gửi thấy một mùi khó chịu, vừa giống mùi cháy lại hôi hơn rất nhiều.

"Anh có ngửi thấy mùi cháy ở đâu không." Ngải Tình hỉnh hỉnh mũi ngửi kỹ, Cảnh Thiên lập tức lấy tay khỏi tóc cô để ra sau lưng.

"Là anh đốt ít củi cho ấm, đốt phải củi bị ngâm mưa, khó ngửi à."

"Không sao cả, chúng ta đi ngủ đi."

"Em ngủ trước đi, mồ hôi quá, anh đi xối vài lần nước đã." Trên trán anh lấm tấm mồ hôi, hơi thở cũng nặng nề hơn.

Con vật nhỏ mà khó băt đến vậy sao? Ngải Tình buồn ngủ quá cũng mặc kệ, lôi anh đến giường.

"Không có sao mà, em muốn ôm anh ngủ." Ngải Tình chưa kịp trèo lên người anh đã bị tiếng ồn làm khựng lại.

"Nhanh lên, đi nhanh lên đừng có lề mề."

Bên ngoài vang lên tiếng thúc giục, cô và anh đồng thời nhìn ra phía cửa.

Bóng dáng năm sáu người đi ngang qua phòng, từ bóng dáng có thể nhìn ra toàn là phụ nữ.

"Bọn họ..." Ngải Tình chưa kịp hỏi anh đã hôn lấy môi cô.

"Tắm rửa, không phải lúc trước em cũng vậy à."

À cũng đúng, vào ngày tổ chức lễ kết hôn từ nửa đêm các cô đã bị gọi dậy tắm rửa sạch sẽ, trang điểm thay đồ chuẩn bị cho ngày trọng đại.

"Tại sao ở đây không cưới vợ đàng hoàng mà phải bắt về hả anh."

Thắc mắc này đã đi theo cô suốt hai kiếp, người ở đây sinh con cũng sinh ra được con gái, tại sao phụ nữ ở đây đều là được bắt về chứ.

"Ngải Tình." Cảnh Thiên không trả lời, nhẹ gọi tên cô.

"Dạ?"

"Đừng sinh con gái nhé."

Đừng sinh con gái? Anh...

Đáy mắt anh âm trầm nhìn cô, Ngải Tình từ trên nhìn xuống có thể rõ ràng thấy được nét ưu thương trên mặt anh, Cảnh Thiên vuốt ve mặt cô một lượt, mãi một lúc lâu sau mới chịu trả lời cô.

"Ở cái nơi quỷ quái này chỉ cần thanh niên trai tráng có thể làm việc được thôi, nếu sinh ra con gái chỉ được nuôi đến năm năm tuổi, năm tuổi rồi thì dẫn xuống núi đưa cho ai đó nuôi. Phụ nữ thì bắt về để sinh con, làm việc, là người xa lạ, bị gọi đi làm nhiệm vụ cũng không có luyến tiếc hay nhớ mong gì. Mẹ kiếp, em cũng thật xui rủi mới bị bắt tới đây."