[Trọng Sinh] Thiên Võng

Chương 27: Hút thuốc




Cảnh Thiên bên ngoài đã sắp không chịu nổi, âm thầm nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên có một vòng tay nhỏ bé ôm lấy hông anh.

Cảnh Thiên lập tức đưa mắt nhìn xuống, hai bàn tay nhỏ bé trăng nõn ôm chặt lấy hông anh còn không quên sờ sờ cơ bụng, chỉ có một người to gan như thế thôi.

Cảnh Thiên đứng yên cho cô ôm, anh hơi nghiêng đầu về phía sau hỏi nhỏ:

"Về phòng ngủ đi, ở đây muỗi lắm." Anh nắm lấy hai tay của cô nhét vào áo cho đỡ lạnh, tay không ngừng vuốt ve ủ ấm tay cô.

Nhưng Ngải Tình lại khác, tay cô vừa được đưa vào trong áo anh liền lập tức làm loạn, sờ cơ bụng của anh.

Cảnh Thiên đánh nhẹ vào tay cô một cái, mắng:

"Em hư quá!"

Ngải Tình không thèm trả lời anh, nhụi nhụi mặt vào tấm lưng rộng lớn của anh, đột nhiên bên trong phòng lại vang lên âm thanh xấu hổ.

Cảnh Thiên nhanh chóng quay lại bịt lấy hai tai cô, ép người cô vào bức tường bên cạnh.

"Mẹ kiếp." Động tĩnh bên trong vẫn không ngừng lại, Cảnh Thiên không nhịn được rủa một tiếng.

Ngải Tình thì sướng rồi, được anh bịt tai lại nên không biết ngại là gì, còn chồm người ra trước hôn lên mặt anh.Cảnh Thiên có ý muốn kéo cô đi nhưng Ngải Tình một mực muốn hóng hớt chuyện, cứ muốn tránh thoát anh nhào người về phía cửa nhìn vào bên trong.

Bên trong có cái gì hay ho mà xem, Cảnh Thiên dùng sức đè chặt người cô lại trên tường, không cho cô làm loạn.

"Em muốn xem cái gì hả?" Cảnh Thiên lạnh mặt cảnh cáo cô, cô đây là muốn xem người đàn ông khác trước mặt chồng mình sao.

"Một chút thôi mà, em muốn xem cô ta thế nào." Ngải Tình vẫn chưa thôi bỏ cuộc, cô rất muốn xem sắc mặt của cô ta thế nào, có kịp tắt tai nghe không.

Cảnh Thiên: "..."

Em muốn xem cô ta nhưng điều em thấy không chỉ có mình cô ta đâu.

"Cho em..." Còn chưa dứt câu Cảnh Thiên đã há miệng cắn mạnh lên xương quai xanh của cô, Ngải Tình đau đến nhíu mày lại.

Đinh Vy Vy đang vui vẻ nghe từng hồi trấn an của Tĩnh Bách Xuyên, bổng nhiên cửa được ai đó mở ra.

Cùng chiều bóng tối, bóng dáng một người đàn ông lực lưỡng đang tiến dần về phía cô ta.

"Aaa...làm gì vậy...buông tôi ra." Ba Lỗ nhào đến ngồi lên người Đinh Vy Vy, hôn lên môi cô ta.

"Vy Vy em bị sao vậy"

"Vy Vy có chuyện gì à."

Tĩnh Bách Xuyên đột nhiên nghe được tiếng thét của cô ta cũng những âm thanh quái lạ, là đàn ông hắn ta thừa biết chuyện gì xảy ra, một lát sau hắn liền giả vờ.

"Tín hiệu bị hư rồi sao, không nghe gì cả." Tĩnh Bách Xuyên nói với vị cảnh sát bên cạnh, thật ra là muốn để cho Đinh Vy Vy nghe.

Trong giây phút đó Đinh Vy Vy vô cùng mừng rỡ, không chống trả tên man rợ này nữa.

"Muốn xem cái gì, hắn sao, anh bảo đảm với em hắn có gì anh liền có nấy, xem của anh này." Cảnh Thiên phả từng hồi hơi thở nóng rực lên cổ cô, dây váy của cô bị anh tháo đến ngực, một tay cô giữ lại mép váy, dáng vẻ quyến rũ đến chết người. Trên xương quai xanh trắng nõn của cô có một vết cắn bắt mắt, Cảnh Thiên trừng phạt cũng thật nặng.

"Có muốn xem nữa không? Hửm?" Cô bị anh cắn đến bơ phờ mặt mày, Cảnh Thiên đột nhiên cảm thấy rất hối hận. Anh vén tóc trước trán của cô qua hai bên, yêu thương hôn lên mặt cô.

"Bảo bối đau à." Ngải Tình vùi đầu vào ngực anh để cả người vô lực tựa vào lồng ngực ấm áp, Cảnh Thiên sợ cô ngã liền bế cô lên, để hai chân cô quấn quanh hông anh, hai tay ôm chặt lấy cổ anh.

"Anh xin lỗi, có đau không."

Tiếng động bên trong vang lên lớn đến độ át luôn tiếng của anh, Cảnh Thiên không còn tai để bịt tai cô lại nữa.

"Hắn man rợ quá." Ngải Tình không nhịn được thốt lên, cô sợ rồi sợ rồi.

Trời đã rất khuya, xung quanh chỉ còn lại tiếng động vật kêu không ngừng cùng mấy tiếng bên trong phòng. Cảnh Thiên đoán rằng đến sáng hắn cũng chưa xong, dự định ôm cô về ngủ trước.

Anh vừa bước được hai bước bên trong đã vang lên tiếng Ba Lỗ tức giận gầm lên:

"Mẹ nó, không còn trong trắng sao, mày lừa ông đây à."

Cảnh Thiên và Ngải Tình đồng thời nhìn nhau trợn mắt. Ngải Tình không thể nào tin được, rõ ràng kiếp trước cho đến khi Tĩnh Bách Xuyên phản bội cô Đinh Vy Vy mới trải qua lần đầu, Tĩnh Bách Xuyên còn lấy ra cái cớ đó xem thường cô.

Chuyện này...

"Tôi không biết gì cả, buông ra."

"Không biết là thế nào, tại sao không có máu." Cất công đi tìm lại tìm trúng một đứa thất thân, Ba Lỗ lật tung cả chiếc bàn lên.

"Làm sao tôi biết được, nhiều người trên đời vẫn không có ra máu lần đầu mà." Đinh Vy Vy không chịu chấp nhận, đôi co với hắn. Cảnh Thiên rủa thầm một tiếng, không xong rồi.

Anh lập tức bế cô ra sau trại cửa, dặn cô im lặng rồi chạy lại trước cửa như lúc đầu.

Tiếng mở cửa lạch cạch lần nữa vang lên, Ba Lỗ tâm trạng vô cùng tức tối bước ra ngoài.

"Sao vậy?" Cảnh Thiên dựa vào cây cột, giả vờ thờ ơ hỏi.

Trên trán hắn đã nổi lên đầy gân, nắm tay to lớn siết chặt. Phải nói đây là chuyện mất mặt thế nào của đàn ông, có tức trào máu cũng không thể nói ra. Bên trong vẫn còn tiếng khóc thút thít của Đinh Vy Vy, người ngoài không chừng còn tưởng rằng hắn ức hiếp cô ta thật.

"Bỏ đi, về thôi." Làm cũng đã làm, xem như xui xẻo đi, bắt buộc phải lấy cô ta.

"Trước đi, ra sau hút điếu thuốc cái." Ba Lỗ cũng mặc anh, dậm mạnh chân về phòng. Cảnh Thiên đợi hắn ta khuất bóng liền đi ra phía sau.

Cảnh Thiên móc bao thuốc trong túi quần ra chậm rãi đốt một điếu ngồi xuống cạnh cô, anh rít nhẹ một hơi thuốc, vị thuốc lá nồng đậm pha lẫn thêm chút lạnh lạnh của sương đêm, mang lại cảm giác rất nghiện.

Ngải Tình không hề chán ghét, mùi khói thuốc thoang thoảng trong không khí, từng vòng khói lượn lờ trong ánh sang yếu ớt từ ánh đèn trong phòng. Người đàn ông ngồi bệt xuống dựa lưng vào tường, mấp máy môi rít từng hơi thuốc lá.

Ánh mắt anh trong lúc này đối với cô còn sáng hơn cả sao trời, gương mặt góc cạnh tinh tế chỉ có thêm chứ không bớt nét ngông cuồng ngạo mạn.

Cô không biết hôm nay là ngày mấy, chắc là khoảng giữa tháng đi, bởi vì trăng rất đẹp, tròn vành vạnh.

Ngải Tình quay mặt lại nhìn về phía Cảnh Thiên, anh cũng nhìn lại cô nhướng nhướng mày ra hiệu cho cô muốn hỏi điều gì, Ngải Tình nhìn chằm chằm điếu thuốc trên tay anh nhìn sắc mặt anh một lát mới nhỏ giọng.

"Em muốn thử." Ngón tay nhỏ nhắn chỉ về phía điếu thuốc đang hút dở trong tay anh. Cô không hồ nháo, là thật lòng muốn thử.

Cảnh Thiên muốn từ chối lại thôi, điếu thuốc anh đã hút hơn phân nửa, anh nhìn nó rồi lại nhìn cô. Cảnh Thiên rít một hơi nữa rồi đưa điếu thuốc cho cô cầm, tư thế ngồi rất khó lôi bao thuốc ra, anh định lấy ra điếu mới cho cô không ngờ Ngải Tình lại ngậm lấy đầu thuốc anh vừa hút qua vào miệng.

Đã lâu rồi cô không hút lại, hương vị thuốc ở đây đậm hơn so với loại cô từng hút ở kiếp trước, vị càng ngon hơn.

"Coi chừng sặc." Mãi không thấy cô nhả khói, Cảnh Thiên sợ cô nuốt vào trong, đến khi làn khói mỏng đi ra từ khe hở miệng cô anh mới thở phào một hơi, là anh lo xa rồi, thì ra là cô biết hút thuốc.

"Con gái con đứa học ba thứ này làm gì." Cảnh Thiên lấy lại điếu thuốc đang ngậm trên miệng cô dụi xuống đất cho tắt, thuốc lá rất dễ nghiện, không nên thử quá nhiều.

"Sợ em nghiện sao?" Cô quỳ trên sàn, đặt trán kề với trán anh, lúc nói kề sát miệng vào tai anh, cảm giác ngưa ngứa làm Cảnh Thiên rít phải một hơi lạnh.

Anh không trả lời cô nhưng thái độ đã rất rõ ràng, chỉ thấy Ngải Tình cười khẩy một tiếng, đặt môi mình lên môi anh hôn ngấu nghiến.

Từ lúc môi chạm môi cái lưỡi trơn tuột của cô đã cạy mở răng anh luồn vào trong đùa giỡn. Cảnh Thiên siết chặt cô vào lòng để nụ hôn được sâu hơn. Hai lưỡi quấn chặt nhau không buông, nước bọt nuốt không kịp còn tràn ra khoé miệng, trong không gian yên tĩnh một chút âm vang ái tình cũng làm người ta mặt hồng tim đập.

Môi lưỡi của hai người như quyện vào nhau, kéo ra một sợi chỉ bạc, đôi môi đỏ mọng của cô không ngừng cắn mút đầu lưỡi của anh, Cảnh Thiên cảm thấy cả người đều tê dại.

Ngọn lửa thuận theo tự nhiên mà không ngừng bốc cháy.

Ngải Tình nói nhỏ vào tai anh:

"Anh có muốn "làm" ở đây không?" Ở đây ít ra còn kín đáo hơn là vườn hoa Đinh Vy Vy nói với Tĩnh Bách Xuyên ở kiếp trước, được, cô sẽ đều thử hết.

"Không được..."

Ngải Tình cọ sát vào thân dưới của anh, cầm tay anh sờ vào bắp đùi của mình, Cảnh Thiên cảm nhận được bắp đùi trắng mịn màng của cô.

Vừa đẹp vừa mịn màng.

Anh nghiến răng giữ cô lại, dừng nụ hôn đang ngày càng mãnh liệt của cô lại, "Ngải Tình, không được."

"Nhưng anh cũng lên rồi mà."

"..."

"Không hối hận."

"Không hối hận." Cô trả lời dứt khoát.

Anh bắt đầu cởi từng cúc cái cúc áo sơ mi từ dưới lên trên, cơ thể cường tráng dần lộ ra, sau đó cởi khoá quần dài, lộ ra quần lót màu đen, sau đó kéo quần lót đen xuống, lôi ra vật cứng đang ngẩng cao đầu hướng về phía cô tỏ ý chào hỏi.

Anh không dám cởi váy cô, bên trên vẫn để nguyên như vậy, bên dưới anh lấy áo sơ mi của mình quấn quanh hông cô.

Gấp gáp đến độ không nói một lời liền đi vào.

Anh cầm một chân cô nhấc lên cao, thân dưới không ngừng đâm vào rút ra, dựa vào bản năng mà liên tục đâm vào thật sâu, đi vào chỗ sâu nhất.

Đụng trúng điểm nhạy cảm của cô, Ngải Tình kêu lên tiếng.

"Là chỗ này à?" Anh hỏi.

"Xấu xa."

Hành lang sau dãy phòng không một tấm màn che chắn, giữa thiên nhiên đất trời hai người hoà làm một, cảm giác vừa kích thích vừa hạnh phúc đến tột độ. Cảm giác vừa vui thích vừa lo sợ, Ngải Tình đau đến chảy cả nước mắt.

Chừng mấy trăm cái, xong chuyện, Cảnh Thiên vùi đầu vào cổ cô thở dốc:

"Ngải Tình, anh yêu em."