Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 976: Thập Diện Mai Phục (2)




Lưu Hoan cũng kính nể không thôi: " Ngươi có thể nhận Y Sung làm sư phụ, nói rõ ngươi có năng khiếu về biên kịch, ta cùng Y Sung là bạn tốt nhiều năm, cũng từng xem bộ phim Hoàng Kim Đại Kiếp do ngươi biên kịch, gia hỏa Y Sung này, đúng là nhân tài dưới tay nhiều như nước."

"Đúng vậy, không nghĩ Lưu lão sư cũng biết tới sư phụ."

Lục Dương cười nói.

"Lợi hại, lợi hại, rất ít khi nhìn thấy người trẻ tuổi lơi hại a."

Lâm giáo sư cũng cảm thán không thôi.

"Lưu thúc, Lâm đạo sư, các ngươi cũng tới."

Liễu Thanh Thanh cùng Y Thanh đi tới.

"Đương nhiên, không nghĩ tới Lục lão bản lại là sư đệ của ngươi, chuyện này, ngươi cũng không nói sớm a."

"Lưu thúc, chuyện này có gì hay mà nó, sư đệ cũng không phải người nổi tiếng như ngươi." Y Thanh nhìn thoáng qua Lưu Hoan nói.

"Lời này của ngươi sai rồi, sư đệ của ngươi nếu không tính là danh nhân, thì mấy ngươi chúng ta tính là cái gì, đại lão bản thần bí của Csite, biên kịch thế hệ mới, mấy cái này so với chúng ta không biết mạnh hơn bao nhiêu lần."

Lưu Hoan lắc đầu nói ra, nghi ngờ trong lòng của hắn cũng cởi bỏ đi không ít, khó trách Y Thanh có dễ dàng đoạt giải quán quân như vậy, tuy lúc đó hắn cũng ra tay giúp sức, nhưng không thể tính là nhân tố quyết định, dù sao đừng vị giám kháo đối với đệ tử của mình cũng khá coi trọng, đều hết sức giúp đỡ, huống chi, Y Thanh còn là ngươi duy nhất không có công ty đứng sau lưng hỗ trợ, lúc đầu, hắn cũng chỉ cho rằng Y Thanh tối đa đi tới được vòng bán kết, không có khả năng đi đến trận đấu cuối cùng, nhưng chức quán quân kia quả thật làm cho hắn bất ngờ khá lớn, nhưng bất ngờ hơn là ở hậu trưởng không có chút tiếng gió nào, rất nhiều người một chút tin tức cũng không hề có.

"Các ngươi trẻ tuổi, có chuyện cần nói với nhau, ta không làm phiền nữa..."

Lưu Hoan cảm thán xong, liền cùng Lưu lão sư rời đi.

"Sư đệ, ngươi nói gì với đạo sư của ta vậy?"

Thấy hai người rời đi, Y Thanh thu hồi ánh mắt, hỏi: "Không có gì, chỉ chào hỏi nhau một chút mà thôi, mà thanh nhạc khí này của ai?"

Lục Dương nhìn cái bàn ở bên cạnh.

"Không biết, để ta hỏi thăm giúp ngươi."

Y Thanh tìm nhân viên công tác hỏi thăm vài câu, chỉ chốt lát liền thăm dò được rồi, nàng nói ra: "Là của nhân viên tổ tiết mục, mà ngươi hỏi chuyện này làm gì."

"Ta thấy nha đầu Tiểu Tiểu Thanh này hình như rất thích thứ này, định mua lại cho Tiểu Tiểu Thanh cầm chơi."

"Ngươi đối với Tiểu Tiểu Thanh cũng quá tốt đi."

Y Thanh có chút im lặng, biết rõ ngươi có tiền, nhưng cũng không cần phải làm như vậy, con gái mấy tháng tuổi ưu thích, liền bỏ tiền ra mua lại, nàng còn nhỏ như vậy, mua lại cũng không cách nào học tập a.

"Tiền của ta, ta không đau lòng, ngươi đau lòng làm gì."

Lục Dương cười nói, làm phụ thân hận không thể mua tất cả thứ con gái thích, nếu có năng lực, Tiểu Tiểu Thanh cho dù thích sao trên trời, Lục Dương cũng muốn hái xuống, huống chi chỉ là một thứ dụng cụ nho nhỏ.

"Nếu Tiểu Tiểu Thanh thích, tí nữa chúng ta ra ngoài mua là được rồi."

Liễu Thanh Thanh ở một bên khuyên bảo.

"Cứ hỏi xem người ta có muốn bán hay không, nếu bán, há tất chạy một vòng làm gì chi phiền, vạn nhất Tiểu Tiểu Thanh chỉ thích cái này thôi thi sao?"

Lục Dương nhìn Y Thanh, nói ra: "Sư tỷ, làm phiền ngươi hỏi một chút, năm mươi vạn, có muốn đem thanh nhạc khí này bán không."

Y Thanh trợn tròn mắt, hạ giọng nói: "Ngươi điên rồi, cái này tối đa cũng chỉ có mấy nghìn tệ, ngươi bỏ nhiều tiền như vậy ra mua làm gì."

"Đoạt đồ kỉ niệm của người khác, tự nhiên phải lấy tiền ra xóa kỉ niệm của người này đi, không thể để người ta lỗ vốn."

Đồ vật còn chưa mua tới, Lục Dương cũng không cho Tiểu Tiểu Thanh đụng vào, dù sao cũng là đồ vật của người khác.

"Vậy được rồi, để ta đi hỏi một chút, ta nghĩ, ngoại trừ kẻ đần ra, có lẽ sẽ không có người nào từ chối đâu ha."

Y Thanh đi hỏi người, rất nhanh liền tìm được chủ nhân của cái bàn kia, nàng nói ra: "Đào Tử, bàn bên kia của ngươi sao?"

"Là của ta, ngươi có chuyện gì không."

Thấy Y Thanh tự nhiên đi tìm bản thân, Đào Tử hết sức kích động, mặc dù nàng là sinh viên của tổ tiếc mục, cũng là một gã nhạc sĩ, thường xuyên có thể nhìn thấy minh tinh, nhưng minh tinh tự mình tơi chào hỏi với nàng, là sự tình lần đầu tiên nàng gặp được.

Tuy từ trước đến giờ lăn lộn cũng có chút thành quả, nhưng vẫn còn kém xa minh tinh mới nổi như Y Thanh, nhìn thấy Y Thanh chào hỏi, nàng không dám lãnh đạm.

"Là như vậy..."

Y Thanh nói ra: "Chỗ ta có một người bạn, người ta khá thích nhạc khí kia của ngươi, ra giá năm mươi vạn muốn mua lại, ngươi có ý kiến gì không?"

"Y Thanh.....Chuyện này....Năm mươi vạn, ngươi nói thật sao? Không không không, không phải ta đang chất vấn ngươi, mà chuyện này cũng quá ngoài ý muốn rồi."

Đào Tử có chút khó tin, mặc dù nhạc khí nàng mua từ một vị thủ công già, nhưng giá cả cũng không đắt, cũng chỉ hơn bốn nghìn, không nghĩ tới có người ra giá hơn năm mươi vạn muốn mua lại, đây quả thật là như trên bầu trời rơi xuống cái bánh, đem nàng đập cho choáng luôn.

Mặc dù nhạc sĩ đối với nhạc khí của mình có chút cảm tình, nhưng còn chưa có nhiều đến vậy.

"Chuyện này nói ra thì khó tin, nhưng mà thật sự, bằng hữu của ta không thiếu tiền, sẽ không tiết chút tiền này, đương nhiên, chủ yếu vẫn là do ngươi quyết định....Ngươi không muốn bán cũng chả sao cả."

"Không không không....không phải, ta chỉ đang nghĩ có phải mình đang nằm mơ hay không, lầu đầu tiên ta thấy nhiều tiền như vậy a, bất quá, năm mươi vạn nhiều lắm, không cần nhiều tiền như vậy." Đào Tử nhỏ giọng nói.

"Vậy ta mang ngươi qua bên kia, cùng nhau thảo luận."

Rất nhanh, Y Thanh dẫn Đào Tử đến phía Lục Dương, hai bên không cần nói nhiều, Lục Dương trả năm mươi vạn, mua lại nhạc khí của Đào Tử, Đào Tử nhận được tiền, sau đó thiên ân vạn tạ rời đi, đối với nàng mà nói, số tiền này như bánh từ trên trời rơi xuống vậy.

Chỉ đáng tiếc là, vị lão bản trẻ tuổi này không có ý tứ muốn trao đổi nhiều với nàng, đương nhiên, nhận được một khoản tiền lớn như vậy đã là rất tốt rồi, không thể không biết điều.

Đối với Đào tử mà nói, năm mươi vạn, không sai biệt lắm bằng tổng hai năm thu nhập của nàng, để muốn tiết kiệm được số tiền lớn như vậy, cần khoảng thời gian rất lâu.

"Trước không nên để con chơi, chờ đem về nhà vệ sinh lại đã rồi tính!"

Tiểu Tiểu Thanh cứ đòi cầm lấy nhạc khí, cũng may bị Liễu Thanh Thanh cản lại, nàng nhìn nhạc khí trên tay Lục Dương, nói ra.

"Ta sợ nha đầu này về sau sẽ là thiên tài âm nhạc a."

Thấy Tiểu Tiểu Thanh cứ nằng nặc đòi, Y Thanh ở bên cạnh cười nói.

"Sư tỷ, ngươi biết đàn chứ?"

Y Thanh nói ra: "Biết một chút."

Lục Dương nhẹ gật đầu.

"Sư tỷ, hẳn là ngươi đang khiêm tốn đi."

Lục Dương đem nhạc khí đưa cho Y Thanh, nói ra: "Ngươi đàn một ca khúc ta nghe thử xe, nếu hay, về sau ta sẽ để cho ngươi làm lão sư của Tiểu Tiểu Thanh."

"Dừng, ngươi có thể nghe hiểu sao?"

Nhìn thấy Y Thanh cười cười, Lục Dương đành nói: "Chưa từng ăn thịt heo, cũng không phải không thấy qua heo chạy a, nếu không hiểu ta có thể giả vờ hiểu."

"Vậy để ta diễn tấu một đoạn, ngươi đánh giá xem sao."

Y Thanh nhẹ nhàng cầm lấy, nhẹ nhàng đàn ra một hơi, lập tức, thanh âm ưu mỹ truyền ra khắp phòng, Y Thanh dừng lại, nàng nhìn Lục Dương hỏi.

"Nghe được gì không?"

"Từ tiếng đàn của ngươi, ta nghe được cảnh tượng thái bình, hòa bình lan tỏa khắp nơi."

Y Thanh khinh bỉ nhìn Lục Dương, cặp môi đỏ hé mở, nói ra: "Ta vừa nãy đàn Thập Diện Mai Phục a!"

---

Ps: Raw bị lỗi, nên không biết nhạc khí Lục Dương mua là thứ gì, theo suy đoán hẳn là một cây đàn đi.