Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 973: Sư Đệ (1)




"Đồng nghiệp?"

Thấy Chu Tử Tình trở vê, Lục Dương hỏi.

"Đồng nghiệp lúc trước thôi."

Chu Tử Tình bình tĩnh nói.

Lục Dương đại khái cũng đoán được, xem ra giữa đồng nghiệp với nhau có chuyện không vui, vì vậy hắn cũng không hỏi nhiều, ôm Tiểu Tiểu Thanh đặt trên đùi của mình, ba giờ chiều buổi hòa nhạc mới bắt đầu, nhìn Mc lên sân khấu giới thiệu, toàn bộ khán đài đều sôi trào cả lên.

Kiếp trước, Lục Dương cũng đi xem hòa nhạc mấy lần, nhưng còn chưa thấy tình cảnh la hét như vậy bao giờ, từng tiếng hô vang lên cao, như muốn đem sân khấu này giơ lên.

Lục Dương đem Tiểu Tiểu Thanh ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng lấy tay che lỗi tai của nàng, tiểu gia hỏa này giống như không hài lòng lắm, cầm lấy tay Lục Dương như muốn tháo ra.

Sau khi MC tuyên bố buổi biểu diễn bắt đầu, khán giả mới thôi la hét lại, ca khúc đầu tiên là bài hát chủ đề, được mấy vị giám khảo trong The voice biểu diễn.

"Coi live với coi trên TV, vẫn có một loại cảm giác khác biệt."

Liễu Thanh Thanh quay đầu nhìn thoáng qua Lục Dương.

"Xem live khẳng định hay hơn một tí."

Lục Dương nhẹ gật đầu, hắn quên hỏi danh sách tiết mục, nhưng chắc hẳn quán quân không biểu diễn sớm đâu nhỉ, ít nhất cũng phải đặt ở vị trí áp trục mới được.

Bài hát mở đầu hơn mười phút sau mới kết thúc, người MC liền lên sân khấu tiết mục thứ hai, nghe xong người biểu diễn tiết mục thứ hai, Lục Dương hơi hơi bất ngờ, không ngờ sư tỷ lên đài sớm như vậy.

Dưới ánh đèn, sư tỷ Y Thanh mặc một bộ váy dài cổ trang màu trắng, từ phía sau cánh gà đi lên sân khấu, tạo hình của nàng giống nhưu tiên tử vậy.

Nhìn thấy Y Thanh xuất hiện, toàn trường lần nưa la hét rầm rộ, lấy trình độ hoan nghênh này, thậm chí so với màn biểu diễn đạo sư vừa rồi còn nhiều hơn.

"Xem ra nhân khí của sư tỷ lúc này không ít a." Lục Dương trong lòng thầm cảm thán, chuyện này cũng không quá kỳ lạ, đây không phải vấn đề ngoại hình, mà còn liên quan đến thực lực của Y Thanh, đổi lại một tuyển thủ bình hoa khác, coi như được hắn dùng sức quảng bá, cũng không có khả năng hot như vậy, đối với việc hâm mộ idol, nam nhân so với nữ nhân khá lý tính hơn một chút, bọn họ chỉ hâm mộ những người có tài năng thực sự, đây cũng là vì sao về sau có nhiều tiểu thịt tươi, nhưng rất ít khi xuất hiện nữ thịt tươi làm minh tinh...

"Y Thanh xinh quá đi."

Liễu Thanh Thanh mở to hai mắt nhìn lên sâu khấu, cảm thán nói: "Đúng vậy a, ở trên TV còn chưa thấy rõ ràng, nhưng hôm nay nhìn tận mắt mới phát hiện, nàng thật sự rất đẹp, khó trách nhiều người bị nàng hấp dẫn, ngay cả nữ sinh cũng không thoat được chớ đừng nói chi đến người khác..."

Thanh âm la hét trong sân vận động vẫn không dừng lại, loáng thoáng có thể nghe thấy có người kêu tên của Y Thanh, về sau, số lượng người gia nhập ngày càng nhiều, toàn trường chỉ còn lại tiếng kêu tên Y Thanh!

Sau khi lên sân khấu, cảm nhận được sự nhiệt tình của Lục Thành, Y Thanh cúi đầu nhìn bốn phía, sau đó cầm Mic trên tay, nói: "Xin chào mọi người, ta là Y Thanh..."

Thanh âm bốn phía dần nhỏ lại, chỉ còn lại tiếng nói của một mình Y Thanh quanh quẩn trong sân khấu, mấy nghìn người đều không có ngoài lệ, toàn bộ nhìn lên phương hướng khán đài, nam nhân thưởng thức, nữ nhân hâm mộ..

"Cảm tạ mọi người ở Lục Thành đã ủng hộ cho ta, hôm nay, ta mang dến một ca khúc, Tân Quý Phi Túy Tửu, loại bài hát này, còn lần đầu tiên ta hát thử trên sân khấu, hy vọng mọi người đừng ghét bỏ...."

Bài hát này cũng khá hay, Y Thanh cũng thường xuyên nghe nó ở trên loa phát thanh của trường.

"Không nghĩ tới nàng còn có thể hát loại ca khúc này, ta còn tưởng nàng ghét thể loại ca khúc phong cách đại trà chứ?"

Cầm chặt tay Tiểu Tiểu Thanh, Lục Dương nhìn thẳng lên sân khấu, nhìn nữ nhân ở trên sân khấu như vị tiên nữ, trong lòng hắn âm thầm vui mừng.

Liễu Thanh Thanh quay đầu sang nói

"Y Thanh có thể từ một đêm trở nên nổi tiếng, khẳng định không chỉ biết một thể loại bài hát, nghe đi, có lẽ rất hay đấy..."

Lục Dương cười cười, kỳ thật hắn rất hiểu rõ với Y Thanh đấy, loại ca khúc này, đối với Y Thanh chỉ là chuyện nhỏ, sư mẫu của nàng là đại sư hí khúc, từ nhỏ lớn lên Y Thanh đã được mẹ mình dạy về nhạc lý, về sau còn phát triển thêm nữa...

Tiếng nhạc dần dần vang lên, Y Thanh nhắm mắt nhẹ nhàng, mở miệng hát:

"Bông tuyết năm nào rơi xuống, hoa mai nở đầu cành..."

Mới mở miệng, giọng hát linh hoạt kỳ ảo đã làm toàn trường chấn động, đến cả Lục Dương, cũng triệt để rùn mình, có cảm giác như nổi da gà...Mấu chốt nhất là xuyên suốt bài hát, Lục Dương không bao giờ nghe thấy tiếng thở của Y Thanh, hắn tựu hồ lo lắng, hô hấp của Y Thanh sẽ phá vỡ bài hát này, nhưng cứ vậy tiếp diễn, Lục Dương mới biết mình lo xa rồi, xem ra hắn còn đánh giá vị sư tỷ này của mình hơi thấp.

Ở phía sau sân khấu, mấy vị giám khảo mới biểu diễn xong, nhìn màn biểu diễn của Y Thanh, cũng rất kinh sợ, trong đó vị nữ giám khảo lớn tuổi kia nhịn không được nói ra: "Hặc hặc, có chuyện này mấy người các ngươi không biết đâu, mẫu thân của Y Thanh, là lão sư dạy hí khục của Học viện Hí Kịch Thượng Hải đấy, loại ca khúc này, đối với nàng mà nói, không đáng kể chút nào."

Nam giám khảo khác vừa cười vừa nói: "Lần này coi như số ngươi gặp may, nếu Y Thanh chọn ta, thì chức quán quân đã là của ta rồi."

Nữ giám khảo đá mắt nói: "Không có khả năng, tuyệt đối không bao giờ có chuyện Y Thanh chọn các ngươi, bởi vì ta cùng phụ thân của nàng ấy là bằng hữu, theo như bối phận mà nói, nàng ấy kêu ta là thúc cô cô cũng không sai..."

"Tốt, có nội tình này, có phải ngươi thiên vị rồi hay không?"

"Thiên vị cái gì, nàng dựa vào thực lực này để chiến thắng, coi như thật sự có nội tình, các ngươi nói ra, cũng sẽ không ai thèm nghi ngờ."

Trên sân khấu, tiếng nhạc dừng lại một hồi, sau đó, lại vang lên lần nữa, Y Thanh ở trên trân sân khấu vung lên tay áo, nhảy máu, ngọn đèn chiếu vào người, như khiến nàng trở thành tiên nữ đi ra từ bức họa: "Yêu hận vốn chỉ trong nháy mắt, nâng chén tìm trăng sáng tìm dại lủa trường thiên, yêu hận đôi bờ đều mờ mịt..."

Âm điệu đột nhiên thay đổi, cất cao lên làm cho toàn thân người ta tê rần, đến cả Tiểu Tiểu Thanh đang nghịch tay cũng không tự chủ nhìn lên sân khấu, mở to hai mắt.

Đại học.

Trong phòng ký túc xá 603, điều hòa thổi vù vù.

Thẩm Yên bắt chéo hai chân nhìn vào màn hình máy tính, trước bàn mày tính còn để một hộp khô gà, mấy que kem lạnh.

"Đại tỷ, Y Thanh ra sân, mau nhìn a."

Thẩm Yên kêu một tiếng.

Trần Thu Nguyệt nghe vậy ném điện thoại qua một bên, đi tới bên cạnh Thẩm, Hứa Dung Dung nghe vậy cũng tới theo, nàng còn tiện tay cầm theo hai cái ghế, một cái đưa cho Trần Thu Nguyệt, một cái để mình ngồi.

Ngoài trừ Từ Thi đã ra ngoài, ba người còn lại ở trong phòng, đều chăm chú nhìn vào màn hình, tiếng ca quanh quẩn trong phòng ký túc xá.

"Quá trâu rồi, giọng nữ hát bài này cũng quá hay đi."

Hứa Dung Dung giật mình nói.

"Thật lợi hại, nếu đây là hiện trường trực tiếp, nhất định sẽ nghe hay hơn nhiều."

Thẩm Yên cũng nói tiếp, vị sư tỷ này của Lục Dương thật lợi hại, giọng hát dễ nghe quá đi, nhìn đại tỷ chăm chú ở một bên, nàng nói.

"Đại tỷ, lần trước ngươi nói, ngươi quen với Y Thanh, có thể dẫn chúng ta tới gặp nàng ấy không."

Trần Thu Nguyệt quay đầu lại nói: "Không được, người ta là minh tinh, khó gặp lắm."

Tuy đây là sư tỷ Lục Dương, bản thân nàng cũng có chút quan hệ, nhưng quan hệ còn chưa thân tới mức đó, hơn nữa nàng cũng có chút xấu hổ khi đi tìm người ta, mấu chốt là, bây giờ ngươi ta cũng là đại minh tinh rồi, so với trước kia còn bận rộn hơn.

"Đại tỷ, ăn kem đi."

"Không ăn không ăn, đừng có hối lộ ta."