Từ Bắc Môn lái xe ra ngoài.
Lục Dương chỉ chỉ mấy căn cửa hàng, nói ra: "Ngoài trừ hai căn phòng ở cuối đường kia, thì toàn bộ cửa hàng ở đây đều bị ta mua lại, cũng chỉ có mấy thứ này..."
Chu Tử Tình nhịn không được chu miệng, hai chữ 'chỉ có', ngươi cũng dám nói sao?
Nhiều phòng như vậy, giá trị cũng phải ngàn vạn a!
"Vậy siêu thị này thì sao?"
Chu Tử Tình nhìn nhìn, ở đây chỉ có một mình siêu thị mở cửa.
"Siêu thị này là do một người bạn ta mở, không cần quản."
Lục Dương nhìn thoáng qua, thuận miệng nói nói.
Chu Tử Tình nhẹ gật đầu, trong lòng âm nhầm nhớ kỹ lão bản siêu thị hẳn là có quan hệ rất sâu với Lục Dương.
Đem xe dừng ở ven đường, mấy người liền vào một quán cơm gần trường học, tùy tiện ăn một bữa.
Liễu Thanh Thanh mang theo bình sữa từ trong nhà hteo, pha cho Tiểu Tiểu Thanh một ít sữa bột, đợi lạnh đi một tí, liền giao cho Tiểu Tiểu Thanh.
Tiểu nha đầu nhận lấy bình sữa uống vào.
"Tiểu Tiểu Thanh mới có mấy tháng tuổi, có thể tới mấy nơi ồn ào như hoa nhạc sao?"
Chu Tử Tình có chút bận tâm hỏi.
"Ta đã hỏi qua bác sĩ, không có ảnh hưởng, hơn nữa nha đầu này lớn gan, không sợ."
"Vạn nhất nàng làm ầm ĩ, ta liền mang ra ngoài, khong sao."
Liễu Thanh Thanh ở một bên nói ra.
So khuê nữa với buổi hòa nhạc, tất nhiên là biết chọn gì rồi đấy.
Chu Tử Tình cũng nhẹ gật đầu.
Nếu như mọi thứ đều chuẩn bị, cũng không cần nàng quan tâm.
Vài món thức ăn rất nhanh được dọn lên.
Thời tiết quá nóng, ba người cũng không để ý đến khẩu vị, ăn một chút lấp đầy bao tử, Lục Dương liền lái xe đi phía trước, tới trung tâm thể dục Lục Thành.
Trên đường đi khá nhanh, thời điểm đến nơi, Lục Dương nhìn đồng hồ, vẫn chưa tới một giờ chiều, lúc này cách buổi hòa nhạc còn đến tận hai tiếng, bất quá, người xem đối với hôm nay cũng khá nhiệt tình, đến tương đối sớm, đã có mấy người xếp hàng ròi.
Liễu Thanh Thanh ôm Tiểu Tiểu Thanh cùng Chu Tử Tình đứng cùng một chỗ, trên tay Chu Tử Tình cầm một cái ô che nắng, vừa vặn đem ba người che đi, Lục Dương không có dù, hắn nhìn thoáng qua phương hướng cổng chính, nói.
"Để ta gọi người đem vé tới đây."
Nói xong.
Hắn cầm lấy điện thoại gọi một cuộc, an bài xong, Lục Dương cúp điện thoại, nói ra: "Chờ một chút, người sắp tới rồi."
"Không sao, không sao, không cần phải vội."
Chu Tử Tình vội vàng nói, có thể tới xem buổi hòa nhạc này, cũng đã rất tiện nghi rồi, nàng cũng không dám yêu cầu gì nhiều.
Mấy ngày hôm trước, nàng cùng đồng sự cũng tán ngẫu qua buổi hòa nhạc tổ chức ở Lục Thành này, biết rõ giá vé không rẻ, giá vé khán đài đã hơn nghìn rồi, mấu chốt là mua vé rất khó khăn, chỉ có người có gia thế hay đến sớm mới có thể cướp được.
"Anh bạn, muốn mua vé không?"
Thời điểm bọn hắn chờ đợi, một nam nhân đội mũ lưỡi trai đi tới.
"Không cần, ta có vé rồi."
Lục Dương khoát tay.
Không nghĩ tới đứng ở chỗ này, còn gặp được con buôn vé.
"Anh bạn, vé thật, bao thật, không phải lừa đảo...Ngươi cũng đừng nói dối, nếu có vé, ngươi còn đứng bên ngoài thế này làm gì, đi vào ngồi điều hòa không phải thoải mái sao?"
Con buôn cũng không vội rời đi.
Có thể hắn cảm thấy sinh ý này có hy vọng, dù sao một nam nhân mang theo hai muội tử xinh đẹp, sẽ không tiếc chút tiền này đâu.
"Thật có lỗi, ta quả thật có vé."
Lục Dương lần nữa nói ra.
Đưa tay không đánh mặt cười, Lục Dương chỉ có thể kiên nhẫn giải thích.
"Ài, ta ở đằng kia, đợi lát nữa nếu không vào được, nhớ tới tìm ta, ta cho ngươi ưu đãi..."
Con buôn hiển nhiên cảm thấy Lục Dương còn chút do dự, bản thân hắn mặc dù là buôn vé, nhưng cũng là con buôn có lương tâm, chưa bao giờ chơi chiêu làm giả.
"Không nghĩ tới còn có phe vé a."
Nhìn đối phương rời đi, Liễu Thanh Thanh có chút kinh ngạc nói.
Chu Tử Tình cũng không ngạc nhiên mấy: "Chuyện này cũng bình thường ,hiện tại phe vé xuất hiện thường xuyên, bọn họ lợi dụng vào đầu cơ trục lợi để kiếm tiền, hôm nay buổi biểu diễn lớn như vậy, bọn hắn chắc chắn sẽ không buông tha cơ hội này."
"Không biết bọn họ bán bao nhiêu tiền một tờ."
Liễu Thanh Thanh có chút tò mò.
"Có lẽ không rẻ đi."
Chu Tử Tình nhỏ giọng nói.
Buôn vé cũng không đi xa, nhóm Lục Dương ở bên này trò chuyện, bên kia phe vé mới rời đi cũng nhận được điện thoại, giọng hắn cũng không có chỗ cấm kỵ, lớn giọng nói: "Cái gì, hai vé năm nghìn, quá rẻ, bảo bọn họ bỏ thêm tiền, ít nhất cũng phải năm nghìn năm, nếu không thì bán cho người khác, vé trong tay chúng ta cũng không còn nhiều, không lo không bán được."
"Được được được, ngươi nói bọn họ biết đi."
...
Chu Tử Tình nhỏ giọng thì thầm một câu: "Năm nghìn năm a, đây chẳng phải là 2750 một tờ."
"Quá mắc."
Liễu Thanh Thanh cũng gật đầu.
Giá tiền này quả thật có chút mắc, hiện tại thu thập của người dân Lục Thành được bao nhiêu chứ, nếu trong nhà không có tích góp, quả thật không dám bỏ tiền ra mua.
Lục Dương cũng không ít tới bọn họ lại kiếm ác như vậy, hắn nhớ kỹ vé bình thường cũng tầm khoản một ngàn ba, nếu đứng vòng ngoài thì chỉ có bảy trăm, mà cái vé hơn hài nghìn tệ này, khẳng định vị trí không được tốt lắm.
Nói như vậy, nhưng phe vé này, nhờ sự kiện này cũng phải kiếm gấp bội rồi.
Mẹ kiếp.
Thật ác độc đi!
Lục Dương ầm thầm tặc lưỡi, thật đúng là gan ngươi lớn chừng nào, còn phụ thuộc tài sản ở sau lưng, tuy rằng làm phe vé có chút mạo hiểm, nhưng biết nắm lấy cơ hội, vẫn có thể kiếm được một khoản đấy.
Thời điểm Lục Dương đang suy nghĩ đến chuyện này, điện thoại trong túi vang lên.
"Tôi đang ở cổng, cô tới là thấy được."
Nói xong, hắn nhìn Liễu Thanh Thanh, nói ra: "Đến rồi."
Một lát sau.
Một nữ nhân mặc áo sơ mi trắng, trước ngực đeo thẻ công tác nhân viên, vội vàng đi tới.
"Lục tổng, vé của ngài đây."
Không kịp lau mồ hôi, nữ nhân đem vé đưa cho Lục Dương.
"Ừ, vất vả cho cô rồi..."
"Không vất vả, không vất vả, tôi còn sợ mình tới chậm."
Nữ nhân lắc đầu.
"Trương Hoa, hôm nay cô chịu trách nhiệm ở bên này sao?"
Nữ nhân này Lục Dương quen đấy, chính là nguyên lão của công ty, trước đây làm bộ phận phục vụ khách hàng, sau đó chuyển sang làm trợ lý cho Lữ Tiểu Vũ.
"Đúng vậy, Lục tổng."
Trương Hoa nhẹ gật đầu.
"Ừ, vậy được rồi, cô đi làm việc của mình đi, không cần phải quan tâm chúng ta..."
"Tốt, Lục tổng, gặp lại sau."
Trương Hoa khoát tay áo, cẩn thận nhìn thoáng qua hai nữ nhân xa lạ bên cạnh Lục Dương, sau đó vội vàng rời đi.
"Vé này, mỗi người một tờ."
Lục Dương đem vé vào cửa đưa cho Liễu Thanh Thanh cùng Chu Tử Tình.
Chu Tử Tình cầm lấy vé nhìn thoáng qua, kinh ngạc nói: "Vậy mà hàng ghế đầu?"
Tấm vé này chính chìa khóa để vào xem buổi hòa nhạc, nhưng mấu chốt nhất là, thời điểm Chu Tử Tình nhìn thấy số ghế, không khỏi giật mình, vậy mà hàng ghế đầu khu trung tâm...Điều này cũng hơi quá đáng đi.
Vị trí tốt nhất của một buổi hòa nhạc, chính là hàng đầu tiên, không những có thể thấy được minh tinh ở trên sân khấu biểu diễn, mà còn có thể có cơ hội trò chuyện với minh tinh.
Đương nhiên.
Giá ở vị trí này cũng đắt nhất.
Ít nhất cũng phải gấp đôi so với mấy chỗ khác, hơn nữa có tiền chưa chắc đã mua được.
"Dẫn con gái đi xem hòa nhạc, đương nhiên là phải ngồi vị trí tốt nhất rồi."
Lục Dương đem Tiểu Tiểu Thanh ở trên tay Liễu Thanh Thanh nhận lấy, nha đầu này một mực cọ quậy, Liễu Thanh Thanh đoán chừng ôm cũng mệt mỏi.
"Lục Dương, ngươi thật lợi hại, vé tốt như vậy mà cũng lấy được."
Chu Tử Tình nâng kinh lên, trong mắt nhiều thêm vài phần sùng bái.
Nàng càng ngày càng cảm thấy, Lục Dương thật sự rất lợi hại, so với cha nàng còn lợi hại hơn nhiều, đây chính là vé vào cửa tuần diễn Thevoice, không có thực lực chưa chắc đã mua được, hơn nữa còn được vị trí tốt.
"Bình thường thôi, bình thường thôi."
Lục Dương cười cười.
Công ty nhà mình tài trợ buổi hòa nhạc này, nếu đến cả mấy tấm vé không lấy được, thì hắn làm chủ tịch cũng quá thất bại đi.
...