Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 929: Tiền Hiểu Phàm (1)




"Sao lại về muộn như vậy."

Lúc Lục Dương trở về nhà, Tiền Vân vẫn chưa đi ngủ, hôm nay là chủ nhật, vừa vặn có Lê Viện Xuân, Tiền Vân rất thích xem hí khúc, kỳ nào nàng cũng phải xem, xem xong mới ngủ được.

Đem xìa khóa xe đặt trên bàn cơm, Lục Dương nói ra: "Có chút việc nên về hơi muộn."

Tiểu Tiểu Thanh cũng đỡ sốt rồi, không cần phải nói với mẹ, bằng không, lấy tính cách của mẹ, đoán chừng buổi tối lo lắng lại không ngủ được, ngày mai nhất định sẽ tới nhà Liễu Thanh Thanh nhìn xem, thời điểm này không nên nói thì tốt hơn.

Tiền Vân cảm thấy nhi tử có chút kỳ quái, nàng bưng chén nước đứng dậy, lại hỏi: "Chuyện gì mà vội vàng như vậy, dì nhỏ ngươi còn cố ý gọi điện tới đây, hỏi trong nhà có phải xảy ra chuyện gì rồi không."

"Không có gì đâu mẹ, con mệ mỏi quá, đi ngủ đây."

Lục Dương mở cửa phòng.

Chuyện của Quan Nguyệt, làm cho hắn hiểu ra một đạo lý, một lời nói dối, cần nhiều lời nói dối để che đậy, vì vậy, về sau chuyện gì không cần nói, thì không nên nói ra, tùy tiện tìm một lý do rồi thôi.

"Rửa chân đi."

Tiền Vân lời còn chưa nói hết, cửa phòng đã đóng.

Trở lại phòng của mình, Lục Dương tự ngẫm lại hành vi hôm nay.

Vốn trên đường đến cư xá Thanh Thủy, Lục Dương ý định nói thật, cũng làm tốt tâm lý chuẩn bị, nhưng thời điểm nhìn thấy Quan Nguyệt, biết rõ thái độ của Quan Nguyệt, hắn liền thay đổi ý tượng.

Hắn có thể chắc chắn một điều.

Dưới tình huống như vậy, nếu như trực tiếp thẳng thắn, hậu quả khồng cần dự đoán.

Con người ích kỷ vậy đấy.

Lục Dương cũng không ngoại lệ.

Vì vậy, hắn tình nguyện làm một tên cặn bã nam người người kêu đánh, cũng tuyệt đối sẽ không để Quan Nguyệt rời xa mình.

Cho dù giấy không gói được lửa, cái ngày đó nhất định sẽ tới.

Nhưng Lục Dương vẫn muốn làm, hắn sẽ cố gắng trước khi ngày đó xảy ra, đem Quan Nguyệt cùng mình triệt để buộc chung một chỗ, coi như Quan Kiến Quốc cùng Lâm Thanh Nhã phản đối, cũng không thể tách ra!

Chuyện này còn cần thêm một đoạn thời gian.

Điện thoại vang lên một tiếng, Lữ Tiểu Vũ gửi đến tin nhắn, Lục Dương dứng dậy cầm lấy Laptop, mở ra nhìn nhìn.

Là một tập tin tên [file lão bản cần].

Không quản sự ác ý của đồng học Tiểu Vũ, Lục Dương đem file tải xuống, sau đó mở ra nhìn nhìn...

Toàn bộ tỉnh Hà Đông, có tổng cộng 57 bệnh viện có thể làm xét nghiệm ADN, hơn nữa, nếu tính thêm cả mấy bệnh viện bên ngoài, thì tổng cộng có 67 nhà đấy, đây là số liệu toàn bộ, cũng may mắn, bệnh viện nhỏ ở huyện hắn, không có kỹ thuật cùng vật chất để xét nghiệm ADN.

Bằng không mà nói, trên cơ bản không có hy vọng nào ca.r

Nhìn nội dung trong file, Lục Dương cũng làm ra một ít dấu hiệ, ví dụ như bệnh viện nhân dân Thân Thành nhất định phải chú ý, Thân Thành không xa, lái xe mất nửa tiếng là tới, còn không cần lên cao tốc, là nơi tiện nhất để xét nghiệm...

Đương nhiên, cũng không loại trừ bọn họ chạy đi những nơi khác.

Thậm chí là đi ra ngoài tỉnh.

Nếu làm đến mức đó, Lục Dương cũng không có biện pháp.

Sau khi lấy được danh sách, Lục Dương nói Từ Phương Niên ở công ty tìm mấy người, chia nhau hành động, tốc độ phải nhanh đem mấy người này mua chuộc, về phần những địa phương trọng điểm, cần Từ Phương Niên tự mình đi làm.

Làm xong những thứ này, chỉ có thể chờ xem thiên ý.

Lúc trước Lục Dương một mực khoogn tin, tiền có thể giải quyết hết 99% sự phiền não trong đầu, nhưng lúc này đây, hắn hy vọng tiền của mình có thể thông thần!

Mùng một tháng tám.

Dựa theo ước định lúc trước, hôm nay một nhà ba người Lục Dương, Liễu Thanh Thanh cùng Tiểu Tiểu Thanh sẽ cùng một chỗ về Lục Thành.

Trên đường đi, tâm tình Lục Dương có chút không tốt.

Bên phía Quan Nguyệt một mực không có tin tức truyền đến, tin nhắn hắn gửi tới, cũng như đá chìm đáy biển, điều này làm cho hắn không có bất kỳ đầu mối gì, cảm giác giống như tim mất đi một phần, không cách nào không chế.

Những địa phương mua chuộc, cũng không có tin tức truyền đến.

Đây không phải là một chuyện tốt.

Những nơi đấy không truyền tin tới, cũng chứng minh gia đình Lâm Thanh Nhã không có đi qua, vậy hẳn là đến nơi nào đó mà hắn không biết...Kết quả đang đi về hướng xấu nhất.

Trở lại cư xá Hoa Đình, cửa Bắc.

"Đi tới siêu thị thăm Tần Lam một chút, đã lâu rồi không có gặp nàng."

Liễu Thanh Thanh ý bảo Lục Dương đem xe dừng lại.

Lục Dương dừng xe lại ven đường, xuống xe, Liễu Thanh Thanh đem Tiểu Tiểu Thanh giao cho Lục Dương.

Nàng biết rõ Lục Dương muốn chơi với nha đầu này rồi.

Không khí bên ngoài xe mát mẻ hơn nhiều, lại ôm khuê nữ đáng yêu trong tay, tâm tình Lục Dương dần dần khá hơn một chút, hắn nhìn xung quanh, bên phía Bắc Hoa Đình không ngừng có người vào ở, số lượng người ở đây cũng nhiều hơn.

Bất quá, mấy cửa hàng bên ngoài vẫn đóng chặt, chỉ có một siêu thị nhỏ mở trơ trọi, bên cạnh là một cửa hàng bán hoa, bảng hiệu còn chưa gỡ xuống.

"Tiểu Tiểu Thanh, đó là cửa tiệm mà mẹ con mở lúc trước đấy."

Lục Dương chỉ vào cửa hàng bán hoa, nhìn Tiểu Tiểu Thanh nói ra.

"YA A A A...Nha!"

Tiêu Tiểu Thanh giống như nghe hiểu, giãy giụa muốn đi tới xem.

Lục Dương đương nhiên thỏa mãn yêu cầu của con gái, ôm Tiểu Tiểu Thanh đi tới, Liễu Thanh Thanh cũng ở sau theo qua...

Tần Lam đứng ở trong quầy thu ngân của siêu thị, cũng chú ý tới Lục Dương cùng Liễu Thanh Thanh đã về, nàng vội vàng ra ngoài, nhìn tiểu nha đầu trên tay Lục Dương, kinh hỉ nói: "Tiểu Tiểu Thanh lên cân a."

"Đương nhiên, ở nhà bà ngoại ngày nào cũng được uống sữa bột, không lên cân mới lạ."

Lục Dương cười cười.

"Đậu Đậu đâu rồi, sao không thấy nó."

Liễu Thanh Thanh nhìn nhìn trước cửa hàng siêu thị, không thấy nha đầu Đậu Đậu kia đâu, thường ngày Đậu Đậu nhất định sẽ chơi ở cửa siêu thị, không phải chơi tung đá thì chơi đồ chơi nhỏ.

Nha đầu này, không chịu chơi ở trong nhà, chỉ muốn ở một mình bên ngoài ngây ngốc.

Tần Lam nhẹ nhàng đưa tay chặm mặt Tiểu Tiểu Thanh, lên tiếng nói:" Ta cho Đậu Đậu tham gia một khóa bổ túc, hiện tại còn đang đi đây."

"Nha đầu này cần phải học thêm mới được!"

Lục Dương cười cười.

Hắn nhớ kỹ thành tích của Đậu Đậu là đứng đầu từ dưới lớp đếm lên đấy.

Nha đầu này, suốt ngày cười ngây ngô, thành tích vẫn kế cuối, bộ dạng còn không lo lắng chút nào. Nhìn Đậu Đậu vô tư vô lo mà Lục Dương có chút hâm mộ.

"Không phải học thêm, mà là rèn luyện võ thuật, hình như là Taekwondo gì đấy, địa điểm ngay cạnh trường học, bạn học của Đậu Đậu báo danh, Đậu Đậu cũng nói với ta, nàng rất thích tham gia hoạt động, vì vậy cũng báo danh luôn."

Tần Lam giải thích nói.

Nàng biết rõ Lục Dương nghĩ sai rồi.

"Chuyện này cũng không tệ a, Taekwondo, lợi hại...Vậy sau này ở trong trường học, không ai dám khi dễ Đậu Đậu nữa rồi."

Nha đầu này không chịu học tâp sách vở, lại chạy đi học võ, tuy nhiên chuyện này cũng không tệ.

Không thấy Đậu Đậu, Liễu Thanh Thanh có chút hơi thất vọng, nàng lại nhìn đường cái đôi diện, đang được thi công: "Lam tỷ, bên kia đang làm gì vậy?"

Tần Lam nhìn nhìn, nói ra: "Hình như là đang xây dựng một cái trung tâm thương mại, nếu như là thật, vậy thì tốt quá."

"Xây dựng trung tâm thương mại !"

Lục Dương có chút kinh ngạc.

"Đúng vậy a, nghe nói quy mô cũng không nhỏ, là do công ty lớn đầu tư, nếu mà thành, khẳng định lưu lượng khách chúng ta sẽ nhiều thêm, so với khu Đông cũng không kém rồi." Siêu thị nhỏ hằng ngày cũng không có nhiều khách lắm, mỗi tháng trừ tiền lương của mình ra, thì trên cơ bản doanh thu không được mấy, đây cũng là điểm áy náy trong lòng Tân Làm, cho dù nàng đã nói ra, nhưng Lục Dương cùng Liễu Thanh Thanh căn bản không quan tâm chút nào về số tiền nhỏ này, nhưng trong lòng nàng vẫn rất khó chịu.

Vì vậy, biết rõ phía đối diện xây dựng trung tâm thương mại, Tần Lam vô cùng vui mừng, có đôi khi công nhân bên kia cũng qua siêu thị nhỏ mua hàng.