Trong điện thoại có thể nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của Quan Nguyệt, Lục Dương thở dài một hơi, xem ra hắn đoán không sai, Lâm Thanh Nhã đã phát hiện ra, hơn nữa còn nói cho Quan Nguyệt.
Tiếng khóc này giống như ma pháp công kích, làm cho Lục Dương hết sức đau đầu.
"Anh ở bên ngoài, làm sao vậy?"
Lục Dương nói ra.
"Ta muốn gặp ngươi."
"Được, em chờm ột chút, anh sẽ đến bên ngoài cư xá Thanh Thủy tìm em."
Cúp điện thoại, Lục Dương lái xe hướng cư xá Thanh Thủy chạy tới, trong lòng của hắn cũng biết Quan Nguyệt muốn hỏi điều gì, muốn nói gì, điều này làm cho hắn một loại cảm giác đang đi ra pháp trường!"
"Cặn bã nam, đáng đời!"
Tư giễu mình một câu.
Lục Dương đạp chân ga...
...
Hai mươi phút sau.
Lục Dương ở bên ngoài cư xá Thanh Thủy.
Không chờ xe chạy tới, Quan Nguyệt chạy qua bên đường, sau khi chờ xe dừng lại ,liền mở cửa xe, chui vào ghế lái phụ.
Lão Trương bảo vệ sững sờ nhìn cảnh này.
Nhìn thấy Quan Nguyệt tiến vào trong xe, nhịn không được cười nói.
"Ôi, tuổi trẻ!"
Quay đầu lại.
Lão Trương nhìn thấy Quan Kiến Quốc cùng Lâm Thanh Nhã đi ra, hắn còn tưởng hai người ra xem náo nhiệt, vì vậy cười ha hả nói: "Lão Quan, bác sĩ Lâm, cũng tới thăm con rể a!"
Quan Kiến Quốc không lên tiếng.
Lâm Thanh Nhã nhìn ven đường, sắc mặt không tốt lắm.
Lão Trương hít vào một hơi, cảm giác hơi lạnh gáy, thấy hai người gióng như không nghe thấy, liền vội đi vào phòng bảo vệ, nhìn hai vợ chồng Quan Kiến Quốc ở ngoài cửa, lại nhìn xe đỗ ven đường, cảm giác bầu không khí có chút quái dị.
"Quan nha đầu, chẳng lẽ xảy ra vấn đề với bạn trai? Không nên a, đã đính hôn rồi mà."
Trên xe Audi.
Hốc mắt Quan Nguyệt đỏ ong, xung quanh vẫn còn có nước mắt, Lục Dương rút ra một tờ khăn giấy, muốn giúp đỡ nàng lau, nhưng tay vừa đưa tới, liền bị Quan Nguyệt nghiêng đầu tránh đi, cho Lục Dương một cái ót lạnh lùng.
Lục Dương thở dài.
Tựa hồ so với tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Vừa rồi trên đường còn muốn thâm tình một phen, nhưng tình huống lúc này xuất hiện biến hóa, vậy đối sách tự nhiên cũng phải thay đổi.
"Quan quan."
Lục Dương bắt lấy tay Quan Nguyệt.
Quan Nguyệt dùng sức kéo ra, nhưng cũng không thoát nổi, liền mặc kệ không quản, đầu vẫn nhìn ngoài cửa sổ.'
"Anh biết vì sao em tức giận, là vì Lâm di nhìn thấy hôm nay anh ở bệnh viện cùng Liễu Thanh Thanh đúng không..."
Lục Dương nói thẳng.
Ngữ khí hết sức thẳng thắn thành khẩn.
"Kỳ thật, không phải như các ngươi nghĩ đâu..."
Lục Dương thở dài.
"Vậy sao, ngươi giải thích đi, vì sao hơn nửa đêm còn cùng Liễu Thanh Thanh tới bệnh viện, còn nữa, thời điểm mẹ ta tới, ngươi vì sao trốn vào phòng vệ sinh, đừng có chối, ta có chứng cứ."
Quan Nguyệt quay đầu, dùng ánh mắt màu đỏ nhìn Lục Dương.
"Thật xin lỗi, anh thật xin lỗi, kỳ thật La Phương lúc trước đã nói đúng, anh ưa thích Liễu Thanh Thanh, bất quá đó là thời điểm đi học, anh thề, thời điểm anh hẹn hò cùng em, tuyệt đối không có suy nghĩ này..."
Lục Dương chậm rãi nói ra.
"Năm nhất thời điểm mới khai giảng, anh đi mua xe, thì trùng hợp gặp được nàng, lúc kia, bởi vì nguyên nhân gia đình, Liễu Thanh Thanh phải buông tha việc học, ở bên ngoài làm công, ba ba của nàng bị người ta đòi nợ, mẹ bệnh nặng phải vào viên...Dù sao cũng từng mến, vì vậy anh muốn giúp đỡ nàng ấy một chút..."
"Cũng từ ngày đó, chúng ta có chút liên hệ, cũng sẽ cho nàng một ít trợ giúp, thời điểm mẹ nàng ấy nằm viện, hay ba ba của nàng ta khởi công làm nhà xưởng, kỳ thật đều do anh giúp đỡ, chuyện này ba mẹ em cũng biết."
"Nhưng giữ chúng ta, tuyệt đối không có chuyện gì khác, anh có thể thề với trời..."Trong lòng còn âm thầm bổ sung một câu mình nói giỡn đấy, Lục Dương nói tiếp: " Hôm nay tình huống cũng giống như vậy, con gái của Liễu Thanh Thanh đổ bệnh, anh cùng dịp quay lại thị trấn, vì vậy chạy qua nhìn xem, thuận đường đưa bọn họ về nhà, nhưng thật đúng lúc, mẹ của em đi qua, loại tình huống này nếu bị phát hiện, anh cho dù nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch, vì vậy mới trốn đi..."
"Quan Quan, anh có thế hứa với em, về sau sẽ không liện hệ với nàng, em không nên tức giận...Tức giận mặt sẽ có nên nhăn."
Lục Dương thò tay, đưa tay sờ khuôn mặt Quan Nguyệt.
Quan Nguyệt lần này cũng không trốn tránh, nghiêm túc nhìn Lục Dương, nàng nói ra: "Ngươi gạt người?"
"Chúng ta ở cùng nhau ba năm rồi, anh hạng người gì, em không phải hiểu rõ sao? Có lúc nào anh từng lừa dối em? Chuyện này anh nói, thật ra chỉ là hiểu lầm, anh một mực đối với em thật tâm thật lòng đấy."
"Còn nữa, em không phải quên lời hứa lúc trước ở Tiền gia trang rồi sao? Chúng ta còn ngoéo tay cầy nguyện, cả đời sẽ không chia lìa."
Quan Nguyệt khẽ cắn môi dưới, nàng hồi tưởng lại lúc ở cùng với Lục Dương, quả thật Lục Dương không có cùng nữ sinh khác mập mờ, thời điểm lên cấp ba, cũng chỉ đối tốt một mình nàng.
Không chỉ là nàng, mà bằng hữu của nàng, bạn cùng phòng, đều cho rằng Lục Dương là bạn trai hoàn mỹ.
Nhìn bộ dạng chân thành của Lục Dương.
Quan Nguyệt có chút dao động.
Vạn nhất là hiểu lầm thì sao.
Tuy rằng Lục Dương cũng quá mức một chút, còn giúp đỡ nữ sinh mình thầm mến, nhưng chuyện này so với tình tiết mà ba mẹ nói, quả thật không quá nghiêm trọng, nhưng chuyện này có phải thật không?'
Quan Nguyệt không chắc chắn.
"Quan Quan, em bây giờ không tin lời của anh sao?"
Lục Dương đem tay Quan Nguyệt nắm chặt hơn.
Quan Nguyệt có chút bối rối, nàng nói ra: "Vậy chuyện hài tử của Quan Quan thế nào, đừng nói là không chút quan hệ nào với ngươi..."
"Điều này làm sao có thể, em làm sao có thể nghĩ như vậy, chúng ta còn chưa có con, làm sao mà..."Lục Dương liền vội vàng lắc đầu, còn biểu hiện ra khó tin.
"Nếu muốn ta tin tưởng cũng được, ngươi cho ta một vật."
Quan Nguyệt bỗng nhiên nói ra.
"Vật gì."
"Một sợi tóc."
Nói xong, Quan Nguyệt thò tay lên đầu Lục Dương giật xuống, một vòng cọng tóc bị rớt ra, nhìn Lục Dương bộ dáng đau khổ, Quan Nguyệt mở cửa xe, giống như chạy trốn rời đi, nói ra: "Qua mấy ngày, ta sẽ liên hệ với ngươi."
Cửa xe đóng lại.
Quan Nguyệt cuống quít chạy về cư xá.
Lục Dương ở trên đầu vuốt vuốt, hắn không nghĩ tới, Quan Nguyệt lại nhổ tóc của mình, chẳng lẽ là...Nhiều năm làm biên kịch như vậy, loại tình huống cốt truyện máu chó như vậy, hắn viết cũng không ít đâu đấy.
Liên tưởng đến buổi tối hôm nay, Lâm Thanh Nhã giúp đỡ Tiểu Tiểu Thanh tắm rửa, sẽ thế nào cũng có thể thu hoạch một chút đồ vật đi.
Nêu là như vậy, kỳ thật rất rõ ràng.
Lục Dương hít sâu một hơi.
Muốn xét nghiệm cha con a!
Nếu như không có cửa ải xét nghiệm ADN, Lục Dương có thể lừa gạt qua cửa, làm cho Quan Nguyệt tiếp nhận sự thật, nhưng nếu đem cả xét nghiệm ADN đi ra, vậy triệt để hết thuốc chữa rôi, đổi lại người khác, Lục Dương có thể dùng tiền để đối phó, nhưng Quan Nguyệt cùng cha mẹ của nàng, không dễ đối phó vậy đâu.
Chẳng lẽ đời này, đã định trước phải mất đi ánh trăng sáng sao!
(Trăng ở đây là Nguyệt, ý của này mất đi Quan Nguyệt).
Đưa mắt nhìn Quan Nguyệt đi vào cư xá, Lục Dương có chút không cam lòng, sống lại một đời, chẳng lẽ không thay đổi được điều gì?
Sau một lát.
Lục Dương cầm lấy điện thoại, gọi điện: "Giám đốc Tiểu Vũ, ta muốn nhờ ngươi một chuyện, ngươi không phải có bạn học làm ở sở y tế tỉnh sao, nhờ hắn kiểm tra số điện thoại phòng xét nghiệm ADN của tỉnh Hà Đông dùng ta, tốc độ nhanh tay một chút, cảm tạ!"