Trong nhà Lâm Tiểu Vũ.
Tiền Bình nhìn ngoài cửa, đi vào trong nhà, có chút lo lắng nói: "Tiểu Dương quá sốt ruột rồi, có phải trong nhà xảy ra chuyện gì không?"
"Không đâu, có chuyện gì chứ."
Lâm Đại Hải lắc đầu.
"Không được ,không được, ta phải gọi điện hỏi một chút mới được."
Tiền Bình vẫn còn chút lo lắng, nàng cầm lấy điện thoại ra, gọi điện cho tỷ tỷ nhà mình, điện thoại rất nhanh được kết nối, Tiền Bình thoáng buông lỏng tâm tình một chút ,nàng nói ra:" Tỷ, trong nhà sảy ra chuyện à?"
"Không có, làm sao vậy, đột nhiên gọi điện tới đây?"
Tiền Vân ở trong điện thoại nói ra.
Nghe nói như thế, Tiền Bình cười cười nói: "Không có chuyện gì, xế chiếu hôm nay, Tiểu Dương không phải ở nhà mình ăn cơm sau, vừa rồi nhận điện thoại rồi vội vàng trở về như vậy, làm ta lo lắng."
"Không có việc gì, không có việc gì, vẫn tốt mà, ta và tỷ phu ngươi vừa mới tan làm, chuẩn bị đi về."
"A, vậy được, cúp đây."
Điện thoại chấm dứt, Lâm Đại Hải cười nói: "Ta đã nói rồi, khẳng định không có việc gì, tiểu Dương, dù sao cũng chỉ là đứa trẻ, vội vàng hấp tấp cũng là điều bình thường, khả năng là bạn gái giận dỗi."
Tiền Bình nhìn con gái đang điều khiển máy tính, hỏi: "Tiểu Vũ, mẹ nhớ lần trước con nói, Lục Dương cùng bạn gái đã tới trường học của con?"
"Đúng vậy a, bạn gái của ca ca rất xinh đẹp"
Lâm Tiểu Vũ cẩn thận đem máy tính tắt đi, ngẩng đầu nói ra.
"Xinh đẹp thế nào?"
"So với tiên nữ còn xinh hơn."
Lâm Tiểu Vũ khoa trương nói.
"Con đến cả chúng ta cũng lừa dối."
Tiền Bình lắc đầu.
Lâm Tiểu Vũ nhếch miệng, trong lòng nói, bạn gái của Lục Dương rất xinh đấy! Nhớ lại sự tình vừa rồi gặp trên đường, nàng nói ra: "Vừa rồi con cùng ca ca đi dạo, đụng phải Quyên di cùng ông chú ngoại."
"Bọn họ ở cùng một chỗ làm gì? Lại tìm Tiểu Quyên di đòi tiền sao?"
Tiền Bình nhíu mày nói ra.
Nàng biết tiểu thúc của mình là loại người gì.
"Tháng trước hắn vẫn còn mượn ta ba trăm tệ đấy.." Lâm Đại Hải cũng nói.
Chuyện này, Tiền Bình cũng biết, nàng trừng mắt nhìn chồng mình, nói ra: "Ai bảo ngươi đưa cho hắn, tiền này khẳng định ném qua cửa sổ rồi."
"Ta cũng không có biện pháp, lúc ây đang buôn bán, nhiều khách như vậy, hắn đi vào mượn ít tiền, ngày mai liền trả, dù sao hắn cũng là trưởng bối, ở trước mắt nhiều người như vậy mà từ chối cũng không được..."Lâm Đại Hải bất đắc dĩ nói.
"Hắn đã không biết xấu hổ như vậy, ngươi còn xấu hổ, hãy chờ xem, tiền này một đi không trở lại." Tiền Bình khó chịu nói ra, lại nhìn con gái của mình, hỏi: "Tiểu Vũ, ông chú ngoại tìm Tiểu Quyên di làm gì?'
Tiểu Vũ nói ra: "Ông chú ngoại này thật trâu, chạy đến nhà tiểu Quyên di đem đồng bạc Viên Đại trộm đi, thời điểm hôm nay hắn tính đi bán, thì bị Tiểu Quyên di tìm được, hắn còn động thủ đánh Tiểu Quyên di nữa."
Lâm Tiểu Vũ nắm nắm tay nói ra.
Tiền Bình cũng phẫn nộ nói: "Tiền Trường Phú cũng hơi quá đáng rồi, ngay cả tiền nhà mẹ chồng con gái mình cũng trộm, điều này làm nhà chồng nhìn tiểu Quyên di ra sao a."
Lâm Đại Hải cũng chậc chậc hai tiếng, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, người họ Tiền làm người không tệ đấy, chẳng ai ngờ lòi đâu ra tên Tiền Trường Phú này, thật đúng là một con sâu làm hỏng nồi canh, hắn nói ra: "Cung mãy Tiểu Quyên di hiện nay tới nhà xưởng Hằng Nguyên làm việc, mỗi tháng có thể kiếm được không ít tiền. Trong nhà cũng có chút tiếng nói, nếu không, bà bà khẳng định sẽ quở chết nàng."
"Tiểu Vũ, mà đồng bạc kia có lấy về được không?"
Tiền Bình nói ra: "Ngươi suy nghĩ nhiều lắm, tiền đến tay hắn, còn muốn lấy về? Đây không phải bảo chó nhả xương sao?"
Lâm Tiểu Vũ cười cười, nói ra: "Mẹ, lần này mẹ nói sai rồi, lần này quả thật đưa lại, vốn ông chú ngoại còn tính không trả cơ ,còn mắng tiểu Quyên di rất khó nghe, nhưng Lục Dương ca nói, nếu không trả, bảo tiểu Quyên di báo cảnh sát, đem hắn đưa vào tù, nhốt trong đó nửa năm hay năm, còn nói sau khi vào, mỗi ngày phải làm việc mười mấy tiếng, ông chú ngoại nghe vậy thấy sợ, liền quang đồng bạc ra, xám xịt chạy đi."
Nghe được kết quả này, Tiền Bình cùng Lâm Đại Hải rất kinh ngạc.
Tiền Bình vừa cười vừa nói: "Tiểu Dương làm không tệ, nên trị hắn như vậy, hắn có bối phận cao, chúng ta làm vãn bối không thể nói hắn, nên để quốc gia giáo huấn hắn một phen."
"Ác nhân cần có ác nhân trị, biện pháp của Tiểu Dương không sai." Lâm Đại Hải cũng gật đầu nói.
"A, cha, ngươi nói ca ca là ác nhân, tí nữa con sẽ nói cho hắn biết." Lâm Tiểu Vũ nói ra.
Lâm Đại Hải vội vàng lắc đầu, nói ra: "Ví dụ, là ví dụ thôi, con đừng nói loạn."
"Không được ,trừ khi người lắp wifi trong nhà."
Lâm Tiểu Vũ đưa ra điều kiện.
...