"Ồ, tiểu Quyên di cũng ở đây kìa."
Ngay tại thời điểm Lục Dương chuẩn bị rời đi, liền nghe thấy giọng nói của Lâm Tiểu Vũ.
Hắn quay đầu nhìn lại lần nữa, phát hiện quả nhiên Tiền Tiểu Quyên ở bên cạnh, bởi vì người tương đối nhiều, vùa rồi Lục Dương không có phát hiện ra...
Tiền Tiểu Quyên đang cùng phụ thân nàng nói gì đó, tâm tình hết sức kích động.
Người vây xem bốn phía tương đối nhiều.
Tiền Trường Phú cảm thấy không có mặt mũi, đưa tay hướng Tiểu Quyên Di đẩy một cái, Tiền Tiểu Quyên trốn tránh không được, thoáng ngã xuống đất, nàng dù sao cũng là con gái, làm sao có khí lực được như Tiền Trường Phú.
Nhìn thấy động thủ, cũng không có người đi ra ngăn trở.
"Đi, tới xem."
Nói Lâm Tiểu Vũ một tiếng, hai người đi tới.
Lâm Tiểu Vũ nhìn thấy Tiền Tiểu Quyên ngã xuống đất, cũng rất sốt ruột, cùng theo Lục Dương một chỗ chạy tới, khi còn bé Lâm Tiểu Vũ tới nhà bà ngoại chơi, cũng thường xuyên được Tiền Tiểu Quyên mang ra ngoài chơi đùa...Nhìn thấy Tiền Tiểu Quyên bị khi phụ sỉ nhục, nàng khẳng định nhịn không được.
"Tiền Tiểu Quyên, ngươi không sao chứ?"
Lâm Tiểu Vũ đi qua, đem Tiền Tiểu Quyên đỡ dậy.
Hai hốc mắt Tiền Tiểu Quyên đỏ chót, kỳ thật nàng không có bị thương gì, chỉ là trong lòng quá ủy khuất.
"Tiểu Vũ, sao ngươi lại ở đây."
Tiền Tiểu Quyên đứng dậy, lau lau nước mắt.
"Ta cùng Lục Dương đi ra ngoài chơi một chút, liền gặp các ngươi..."
Tiền Tiểu Quyên lúc này mới phát hiện Lục Dương ở một bên, nàng lộ ra dáng cười khó coi, nói ra: "Lục Dương, khiến ngươi chê cười rồi."
"Gì mà chê cười chứ, Tiểu Quyên di, chuyện gì xảy ra."
Lục Dương nhìn thoáng qua Tiền Trường Phú, nhưng cũng lười quản hắn.
Gia hỏa này, lần trước còn tìm đến nhà hắn, ở trước mặt Lục Vĩ nói mình bắt Tiền Mãn chạy trốn, loại nhân phẩm này, quả thực khiến Lục Dương không biết nói gì.
"Cha ta...Hắn trộm ngân nguyên nhà ta."
(Ngân nguyên- đồng xu làm bằng bạc).
Tiền Tiểu Quyên hít một hơi, ánh mắt nhìn vào lòng bàn tay Tiền Trường Phú.
Tiền Trương Phú vội vàng đem tay nắm chặt, còn la hét: "Ngươi là đồ bất hiếu, cái gì mà trộm chứ, ta nuôi dưỡng ngươi lớn lên cũng không phải chuyện dễ dàng? Ta cầm mấy đồng này làm phí nuôi dưỡng thì sao cứ?"
"Đây không phải đồ của con, là đồ của công công( ba chồng) trước khi qua đời để lại, người cầm thứ đó mang đi, con làm sao nói với bà bà trong nhà?"
Tiền Tiểu Quyên phẫn nộ nói ra.
Thông qua hai người đối thoại.
Lục Dương cũng đại khái hiểu ra nguyên nhân xung đột, nguyên lai Tiền Trường Phú lấy danh nghĩa vấn an tham con, liền vào trong nhà, lặng lẽ thuận tay lấy ngân nguyên trong nhà Tiền Tiểu Quyên, hôm nay lấy ra bán, không biết làm sao Tiền Tiểu Quyên phát hiện, cho nên mới có cảnh tranh chấp bây giờ...
Ông chú ngoại này!
Lục Dương hít sâu một hơi.
Hắn coi như tăng thêm kiến thức, không nghĩ trên thế giới còn có người hiếm gặp thế này, đến nhà chồng của con gái mình trộm đồ, thời điểm lấy ra bán còn bị phát hiện, đây là sự tình mà một người phụ thân có thể làm được sao?
Chuyện này nếu truyền ra ngoài.
Nhà chồng sẽ đánh giá Tiền Tiểu Quyên thế nào?
"Ông chú ngoại, ngươi vẫn nên đồ vật trả cho Tiểu Quyên di đi, đây cũng không phải của nàng, ngươi làm vậy không đúng đâu."
Lục Dương nhìn nhìn Tiền Trường Phú, nói ra.
"Ngươi, cái tên tiểu tử thú này, ta khuyên ngươi đừng xen vào việc của người khác, sự tình của mọi rợ, ta còn chưa tính sổ với ngươi, ngươi đem hắn lừa đi nơi nào, mấy tháng cũng không gửi cho ta một phần tiền, có phải tiền hắn kiếm được, đều bị ngươi gạt hết rồi không?"
Thấy Lục Dương muốn xen tay vào, Tiền Trường Phú giống như hồ ly bị dẫm đuôi, thoáng cái nhảy dựng lên, phẫn nộ hướng phía Lục Dương gầm thét.
Bốn phía nhiều người xem náo nhiệt.
Cả đám đều xem tiệc vui này.
Nghe được phụ thân nói vậy, Tiền Tiểu Quyên sợ mọi người hiểu lầm, liền vội vàng giải thích: "Hắn nói hưu nói vượn, may mắn có Lục Dương hỗ trợ, đệ đệ mới tìm được công tác ở Lục Thành ,hiện tại rất tốt đấy!"
Người trong trấn cũng chẳng phải nhiều, Tiền Tiểu Quyên nhà ở phụ cận, không ít người đều quen nàng, biết Tiền Tiểu Quyên là hạng người gì, tự nhiên sẽ tin tưởng những lời nàng nói, về phần Tiền Trường Phú, không ít ngươi cũng nghe danh đấy.
Biết rõ hắn là một con ma nghiện cơ bạc, thường xuyên ở trên thị trấn tìm người đánh bài, một lần đánh chính là vài ngày.
Tiền Trường Phú hết sức phẫn nộ, tiến tới muốn đưa tay đánh Tiền Tiểu Quyên nhưng bị người ta cản lại, trong miệng hắn không ngừng mắng: "Cái con tiện nhân này, rách nát, ăn cây táo rào cây sung, đổi trắng thay đen, uổng công ta đem ngươi nuôi lớn như vậy!"
Lời càng nói càng quá phận.
Tiền Tiểu Quyên mặt đỏ tới tận mang tai.
Vừa phẫn nộ vừa xấu hổ.
Lâm Tiểu Vũ ở một bên tức giận không thôi, nàng đã sớm nghe người trong nhà nói, ông chú ngoại không phải là người, nhưng không nghĩ tới lại quá phận như vậy, đang ở ngoài đường, vậy mà mắng con gái mình như vậy, đây là sự tình mà một người cha có thể làm sao?
Mấu chốt là, còn là mình làm sai trước, trộm đồ của người khác.
"Tiểu Quyển di, không được thì báo cảnh sát đi, ngân nguyên có giá không thấp, để cho ông chú ngoại vào tù ngồi một đoạn thời gian cho tĩnh tâm lại."
Lục Dương cũng mặc kệ Tiền Trường Phú phẫn nộ, ở một bên đề nghị.
"Đúng, báo án đi, không thể nuông chiều hắn!"
Lâm Tiểu Vũ cũng nói.
Nghe nói như thế, người ở một bên có chút kinh ngạc, bọn hắn vốn tưởng việc nhỏ gia đình, nhưng không nghĩ tới lại náo đến trình độ phải báo cảnh sát, nếu báo cảnh sát, chẳng phải co gái đem cha mình tống vào tù.
Thần sắc Tiền Trường Phú có chút bối rối, nhưng hắn cũng không tin, khuê nữ nhà mình có thể tuyệt tình như vậy.
"Tiểu Quyên di, có một lần, thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba, nếu cử để như vậy, làm sao mà sinh sống, ta cảm thấy báo cảnh sát cũng tốt, coi như là cha ruột của mình ,có phạm phải sai lầm, cũng phải bị trừng phạt."
Lúc nói chuyện, Lục Dương hướng về Tiền Tiểu Quyên chớp chớp mắt.
Tiền Tiểu Quyên cũng minh bạch Lục Dương có ý gì.
Lục Dương cười cười, nói tiếp: "Kỳ thật, coi như báo an cũng không vấn đề gì, cũng chỉ bị nhốt nửa năm đến một năm mà thôi, cũng là chuyện tốt, ở trong đó, hảo hảo lao động một chút, cũng có tiền đánh bạc."
"Các ngươi biết cái bật lửa không, gồm mười linh kiện, muốn lắp vào cũng không dễ lắm, nhưng vì sao giá của nó chỉ có 1 tệ? Bởi vì người làm ra nó có giá lao động rất rẻ, ta nghe nói, tiến vào, công tác chính là cái này, mỗi ngày dậy sớm ngủ muộn, một ngày mười mấy tiếng, lợi nhuận một tháng đủ tiền mua đồ sinh hoạt, cho ông chú ngoại vào đó nếm thử, đoán chừng không có tâm tư suy nghĩ chuyện khác..."
Nghe nói như thế.
Tiền Tiểu Quyên lấy điện thoại ra, lanh lùng nhìn Tiền Trường Phú nói ra: "Cha, con hỏi người một lần cuối, năm ngân nguyên kia, cha có chịu trả cho con không, nếu không, cũng đừng trách con ác!"
"Ngươi dám!"
Tiền Trường Phú mở to hai mắt nhìn.
Vừa rồi lời nói của Lục Dương đã làm cho hắn có chút hoảng, công tác một ngày mười mấy tiếng, đi sớm về muộn, lại không đủ tiền sinh hoạt, cái này còn không bằng trực tiếp nói hắn chết đi, thời gian như vậy, một ngày hắn cũng không chịu được.
"Alo, xin chào, ta muốn báo án."
Tiền Tiểu Quyên cầm lấy điện thoại đặt ở bên tai, nói ra.
Tiền Trường Phú sợ hãi không thôi, mắng to một tiếng súc sinh, liền vội vàng đem mấy đồng bạc ném xuống đất, quay người rời đi.