Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 90: Thả Lỏng Một Chút




Mười phút sau.

Lữ Tiểu Vũ lau miệng, cơm trong hộp đã bị Lữ Tiểu Vũ sử lý sạch hết, không còn thừa một hạt cơm nào.

"No quá rồi."

Lữ Tiểu Vũ vuốt vuốt bụng, cảm giác mấy ngày nay mình ăn hơi ít cơm.

Lục Dương đem hộp cơm ra ngoài vứt.

"Không cần, để ta tự làm."

Lữ Tiểu Vũ đứng dậy, đem đồ bỏ vào trong thùng rác ngoài phòng.

Trở lại văn phòng, Lữ Tiểu Vũ bật laptop lên, mở ra một file, nói ra: "Ta đã soạn thảo hợp đồng, ngươi xem qua một chút đi."

Lục Dương nhìn nhìn.

Hắn cũng không phải cố vấn pháp luật, cũng không biết soạn thảo hợp đồng, may thay hợp đồng rất ngắn, chỉ có vài điểu khoản, nhìn nội dung cũng không có lỗ thủng gì cả.

Hắn nhẹ gật đầu, nói ra: "Đóng dấu hết đi, mai ta mang qua Thượng Hải."

"Gấp như vậy sao?"

Lữ Tiểu Vũ ngoài miệng tuy nói gấp, nhưng tay vẫn làm việc, mở hộp con dấu ra, đánh dấu từng cái một.

"Không nhanh không được, cuối tuần nay

Lục Dương tựa vào ghế, duỗi lưng một cái.

Lữ Tiểu Vũ cẩm hợp đồng sửa sang lại tốt, rồi bỏ vào một tệp hồ sơ, đặt ở bên cạnh Lục Dương, nói ra: "Đúng vậy, công ty của chúng ta còn quá nhỏ, nếu mấy công ty lớn nhảy vào, chúng ta khó mà cạnh tranh được."

"Hiện tai tuy nhỏ, nhưng về sau sẽ lớn hơn."

Lục Dương đứng dậy, cầm túi hồ sơ trở về phòng làm việc của mình.

Lữ Tiểu Vũ ngẩn người.

Đang nói chuyện công ty, ngươi xem ngực ta làm gì.

---

Đem túi hồ sơ để qua một bên, Lục Dương tiếp tục viết nốt kịch bản phần sau của

Ngày hôm sau.

Sáng sơm, Lục Dương liền lên tàu hỏa chạy tới Thượng Hải, thời điểm đến Thượng Hải đã là giữa trữa, người đón tiếp Lục Dương hôm nay chính là biên tập viên của hắn, lão Vương.

"Vương ca."

Điện thoại đổ chuông, là của lão Vương gọi tới, Lục Dương cũng không nghe máy, hướng về phía người gọi điện vẫy tay.

Trước khi đến Thượng Hải, Lục Dương đã nhìn thấy ảnh chụp của lão Vương, nhìn trong hình có nét gầy yếu do thiếu dinh dưỡng thì phải.

"Ngươi chính là Lộc thần."

Lão Vương đi tới, kinh ngạc nói.

Mặc dù hắn biết Lục Dương mới chỉ là sinh viên năm nhất, nhưng tận mắt nhìn thấy Lục Dương, hắn vẫn cảm thấy kinh ngạc, quá trẻ tuổi.

"Không thể giả được, có muốn kiểm chứng một cái."

Lục Dương cười đưa tay ra.

Nắm tay, lão Vương cười nói: "Không cần, kỳ thật ta đã sớm chuẩn bị tâm lý, cũng bởi vì ngươi còn trẻ tuổi, ta mới tới đón, chứ người khác thì còn lâu."

"Ngươi còn sợ ta bị lạc à."

Trong lòng Lục Dương có chút cảm động.

Từ lúc bắt đầu viết tiểu thuyết, lão Vương đã hỗ trợ hắn rất nhiều, bây giờ còn lo lăng cho hắn không có ai tới đón.

Lão Vương móc ra chìa khóa xe, nói ra: "Ha ha, ngươi mới mười chín tuổi, thời điểm ta bằng tuổi ngươi, đi lên thị trấn còn không biết đường đây này."

Hai người vừa trò chuyện vừa đi vào bãi đỗ xe.

Xe của lão Vương là một chiếc phổ thông, lên xe, lão Vương mở lời: "Đi ăn cơm trước hay lên công ty?"

"Lên công ty trước, việc ký hợp đồng quan trọng hơn." Lục Dương từ trong balo lấy ra một túi hồ sơ.

"Được."

Việc ký hợp đồng rất đơn giản, dù sao cũng chỉ là chuyển thể manga, không phải bản quyền gì trọng yếu, các tác giả có thể ủy quyền cho biên tập viên của mình đóng dấu thay, rất nhanh đã hoàn thành xong toàn bộ hợp đồng.

"Vương ca, bây giờ đi ăn cơm thôi, hôm nay ta mời."

Lục Dương cầm lấy đống hợp đồng đã có con dấu, trên mặt lộ ra nụ cười.

Mọi việc đều thuận lợi.

Lão Vương nghiêm mặt: "Nói đùa gì vậy, ngươi đến sân nhà của ta, sao có thể để ngươi mời được, tổng biên tập đã chọn vị trí rồi, còn có mấy biên tập viên nữa, chúng ta chỉ cần đi qua thôi."

Lục Dương cũng không nói gì, chỉ có thể gật đầu, người ta đã chuẩn bị hết rồi, nếu bản thân mình không đi, thì sĩ diện cũng hơi láo rồi.

Sau đó, hai người đi tới nhà hàng cách công ty không xa.

Thời điểm lão Vương cùng Lục Dương đi đến.

Trong quán đã có mấy người.

"Lão Vương, rốt cuộc các ngươi cũng đã đến rồi, tới đây nhanh lên." Một thanh niên nặng hai trăm cân cười nói.

"Đây là Lộc thần phải không? Quả nhiên thật trẻ tuổi."

Người mở miệng chính là một nữ biên tập viên duy nhất trong bàn, ánh mắt đánh giá Lục Dương.

Còn có một trung niên cường tráng, mặt chữ , dáng vẻ có chút nghiêm túc.

Lão Vương giới thiệu nói: "Đây là tổng biên tập Đại Hùng, trước đây thời điểm ta còn viết sách, lão chính là biên tập viên của ta."

Lục Dương cũng biết lão Vương từng viết sách, thành tích coi như cũng được, về sau không muốn làm nữa nên đổi nghề thành biên tập viên, Lục Dương qua nắm tay, nói ra: "Hùng ca tốt."

"Còn đây là Đậu Hà Lan, ta hay gọi là 'mập mạp chết bầm', bất quá hắn là tiền bối của ta." lão Vương lại giới thiệu một người khác, chính là người vừa mở miệng đòi dọn cơm lên ăn.

"Đậu ca."

Lục Dương chào hỏi.

Đậu Hà Lan cười hắc hắc, nói ra: "Đều tại ta ngày đó đang làm thì tự nhiên đói bụng, làm cho lão Vương chiếm được tiện nghi tìm thấy ngươi, về sau nếu có sách mới, có thể liên hệ với ta."

Biết rõ là hắn đang nói đùa, lão Vương cũng đùa giỡn mắng một câu :"Mập mạp chết bầm, đừng có ở trước mặt ta mà thọc gậy bánh xe."

Không đợi lão Vương mở miệng, nữ biên tập viên đã tự giới thiệu mình: "Ta gọi là Ly Miêu, nếu không phải tận mắt nhìn thấy ngươi, ta thực sự không tin Lộc Thần lại trẻ tuổi như vậy, quyển sách của ngươi ta đã xem, văn phong không giống như người trẻ tuổi viết."

"Hắc hắc, Ly tỷ, chắc là do ta trưởng thành sớm đi."

Lục Dương vừa cười vừa nói.

Sau khi mọi người đã quen biết lẫn nào, Đại Hùng liền gọi phục vụ tới, bảo bọn họ có thể dọn đồ lên được rồi.

Mọi người ngồi thành một vòng tròn, ăn một bữa cơm vui vẻ, ngoài trừ lão Vương không thể uống rượu vì còn lái xe, thì ai nấy cũng đều uống một chút.

Lần này, Lục Dương cũng không còn nể tình ai, hết chuốc say Đại Hùng một trận rồi lại đến Đậu Hà Lan, bản thân hắn dù có một chút mơ hồ, nhưng cũng coi như là thanh tỉnh.

Còn Ly Miêu cũng uống mấy chén, nhưng về sau nàng nhận ra, loại cấp bậc chiến đấu như vậy, không phải một người phụ nữ như mình có thể tham dự nổi, rất nhanh liền đầu hàng, đổi rượu thành nước.

"Lộc Thần, ngươi cũng quá ghê đi, làm sao có thể uống nhiều như vậy được?"

Nửa giờ sau, Ly Miêu nhìn Đậu Hà Lan cùng Đại Hùng nằm đo ván trên bàn, có chút khó tin nói ra.

Hiện tại, nàng đã không còn tin Lục Dương là một sinh viên mới vào đời rồi.

"Tuổi trẻ nên hệ tiêu hóa còn tốt."

Lục Dương cười cười giải thích.

Lão Vương một bên nói ra:" Tôi năm nay hơn ba mười tuổi đầu, chưa nhìn thấy gia hỏa nào đê tiện như vậy, trước khi đến đây, hắn đã uống nguyên một lốc sữa bò."

Nói thật, lão Vương cũng rất bội phục.

Lần thứ nhất gặp mặt nhau, Lục Dương cùng Đại Hùng, Đậu Hà Lan đã xưng huynh gọi đệ, còn ở trên bàn rượu đưa bọn họ đo ván, đúng là huynh đệ thân thiết có khác.

Cuối cùng, Đại Hùng cùng Đậu Hà Lan được Lục Dương cùng Lão Vương đưa về công ty, thời điểm ra ngoài, lão Vương ôm eo mệt mỏi, thở hổn hển.

Thấy thế, Lục Dương cười nói.

"Vương ca, chúng ta đi mát xa đi, thả long một chút."