Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 890: Tiểu Khả Ái




"Sư tỷ, trận đấu của ngươi ta đã xem, bốn vị giám khảo vì ngươi mà quay người lựa chọn, thật lợi hại..."

Trong sân trường, Lục Dương vừa đi vừa gọi điện thoại.

Trong điện thoại, Y Thanh cười nói: "Thật vậy không?"

"Đúng vây a, ngươi nổi tiếng rồi, là đại minh tinh..."

Lục Dương trêu ghẹo nói.

"Mới lên sân khấu một lần, nào có khoa trương như vậy, ta đây chỉ vận khí tốt, mới nhiều vị lão sư quay người lại, lần này có rất nhiều thi sinh tài năng tham gia, ta cũng không hơn bọn họ."

"Sư tỷ, ngươi quá khiêm tốn rồi, hai tập vừa rồi ta cũng coi, thí sinh có thực đương nhiên cũng có, nhưng ngươi cũng không kém cạnh a, ta cảm giác ngươi ít nhất có thể tiến vào vòng bán kết."

"Làm sao có thể, quá khoa trương đi.."

"Sư tỷ, sao ngươi lại chọn Lưu Hoán làm đạo sư vậy."

Lục Dương nhớ kỹ quán quân lần này là của vị nữ đạo sư mà.

"Sư phụ của ngươi quen hắn." Y Thanh không giấu giếm nói ra.

"A, được rồi."

Lục Dương cảm giác mình lo lắng hơi thái quá, có một tầng quan hệ như vậy, sư tỷ đoán chừng không đơn giản dễ bị loại bỏ, dù sao vòng tiếp theo, hoàn toàn là do sự lựa chọn cá nhân của giám khảo.

Kiếp trước sư tỷ bỏ qua cơ hội này thật sự rất tiếc nuối.

Lài hàn huyên một hồi, mới cúp điện thoại, Lục Dương nhìn nhìn ký túc xá nữ trước mặt.

Cửa ra vào.

Đã có mấy nam sinh khoa máy tính đến bên ngoài đung đưa.

Nhìn thấy Lục Dương đi đến, cả đám đều chào hỏi.

"Lục Dương."

"Lục ca."

Lục Dương cất di động vào trong túi áo, nói ra: "Ở bên ngoài làm gì, sao không đi vào đi?"

"Xấu hổ a."

Lữ Phong nhìn nhìn phương hướng cửa chính ký túc xá nữ, còn có nữ sinh đi đi lại lại, có chút tò mò nhìn bọn hắn.

"Có gì đâu mà xấu hổ, hiện tại cũng không phải mùa hè, hơn nữa, chúng ta đến đây làm chính sự, cũng không phải tới làm chi, sợ cái gì...Đi thôi, ta dẫn đần."

Lục Dương hướng phía ký túc xá nữa di đến.

Những người khác vội vàng đuổi theo.

Lữ Phong đi sau sùng bái nói: "Vẫn là Lục ca trâu bò."

Một lát sau.

Bọn hắn đều chạy vội ra ngoài.

...

"A di, chúng cháu là sinh viên khoa máy tính, tới đây giúp nữ sinh trong lớp chuyển phòng..."Lục Dương bất đắc dĩ giải thích nói.

Đối diện chổi lông gà trên tay bác gái, nhìn vẻ mặt nghiêm túc như vậy, Lục Dương tuy giải thích thế nào, cũng không được vô.

Cũng may không đến một hồi, phụ đạo viên Kiều Khải Minh đi tới, sau khi giải thích một phen, dì quản lý nhắc nhở vài câu, sau đó mới thả người đi vào...Kiều Khai Minh cũng mang theo một đám đệ tử tới đây, Lưu Lỗi cùng Lý Minh Bác cũng ở trong số đó, thậm chí là Siêu ca nói không tới cũng ở đây.

"Lục Dương, không nghĩ tới em cũng tới đây."

Sau khi vào cửa, Kiều Khải Minh cười ha hả nói.

Tuy rằng vừa rồi mới bị cản lại bên ngoài, nhưng Lục Dương chẳng có chút nào lúng túng, hắn vừa cười vừa nói: "Giúp đỡ bạn học là chuyện nên làm a, em nhàn rỗi không có chuyện gì, tới đây giúp đỡ một chút."

Kiều Khải Minh sao lại không biết Lục Dương tới đây để giúp Từ Thi cùng Trần Thu Nguyệt, cười cười không nói, mang theo một đám sinh viên lên tầng ba.

Tầng ba đại đa số đều là nữ sinh của khoa máy tính, giờ phút này, nơi đây gà bay chó sủa, bừa bãi không thôi, bên ngoài cửa phòng đều chồng đầy túi lớn túi nhỏ.

"Đạo viên, rút cuộc thầy cũng tới, tâm tình mọi người không được tốt lắm, thầy phải hỗ trợ an ủi một chút a."

Nghe nói nam sinh cùng đạo viên đều đã đến, Trần Thu Nguyệt từ trong phòng đi ra, trước nhìn Lục Dương, sau đó hướng Kiều Khải Minh nói ra.

Kiều Khải Minh bất đắc dĩ nói: "Tâm tình của mọi người thây cũng có thể lý giải, chuyện này thầy cũng từng nói qua, nhưng không có biện pháp, đây là quy củ của trường học, cũng không chỉ có khoa chúng ta mới vậy, những khóa khác cũng thế, chỉ cần ở dưới tầng 4 thì toàn bộ đều phải chuyển lên...Tân sinh về sau cũng giống các em..."

Tuy rằng hiểu rõ, nhưng ở lầu ba được hai năm rồi, nay đột nhiên chuyển lên lầu sáu, ai cũng không vui vẻ.

Điều này cũng có nghĩa là, mỗi ngày bọn họ phải bỏ gấp đôi khí lực để leo cầu thang.

Nữ sinh đều yếu ớt, tiểu tâm tư cũng nhiều, còn cảm thấy các nàng được đãi ngộ không công bằng.

"Được rồi, coi như rèn luyện thân thể đi..." Trần Thu Nguyệt thở dài.

Đã đến bước này rồi, người nào cũng không thể thay đổi.

Bất quá so với nam sinh trú ngụ ở tầng năm tầng sáu hai năm nay, các nàng coi như khá may mắn.

"Trần hội trưởng đương nhiên không quan tâm rồi, ở bên ngoài có phòng ở, có gì leo mệt mỏi quá, thì cùng lắm ra ngoài ở thôi, đáng thương nhất vẫn là chúng ta." Một thang âm tức giận truyền đến.

Trần Thu Nguyệt quay đầu nhìn nhìn.

Người nói chính là nhị ban Phó Mông.

Trần Thu Nguyệt hừ một tiếng, lười để ý tới nàng...

"Tốt rồi, tốt rồi, mọi người bắt đầu đi, tận lực làm nhanh mà xong việc, đừng có vừa làm vừa liếc mắt đưa tình." Kiều Khải Minh dàn xếp, những người khác cũng tản ra bốn phía.

Lục Dương đi tới phòng Trần Thu Nguyệt, sau khi vào cửa, hắn nắm tay Trần Thu Nguyệt, hỏi: "Sao em lại đắc tội với người kia rồi?"

Trần Thu Nguyệt khinh thường nói: "Tháng trước bình chọn cán bộ ưu tú, em không bỏ phiếu cho nàng, lòng dạ hẹp hòi, cả đời cũng không hết được."

"Hặc hặc, không sai, nàng sao có được lòng dạ rộng rãi như Trần hội trưởng."

Lúc nói chuyện, Lục Dương còn liếc chiếc áo rộng thùng thình của Trần Thu Nguyệt.

"Đó là đương nhiên.

Trần Thu Nguyệt cười tủm tỉm ôm lấy cánh tay Lục Dương, đặt ở trong lòng, xúc cảm mềm mại làm cho tâm tình của hắn không khỏi rung động, bất quá, sau đó chính là một hồi đau đớn sâu sắc.

Lục Dương hít sâu một tiếng, nói ra: "Em bấm anh xong chưa?"

Trần Thu Nguyệt vẫn như trước không chịu buông tay, nàng tủm tỉm cười nói: "Em muốn nói cho anh biết, em tuyệt đối không có lòng dạ rộng lớn, chứa một người đã chứa không nổi rồi, anh nếu dám phạn bội em, em liền..."

Trần Thu Nguyệt dùng tay tạo thành hình dạng thanh đao, cho Lục Dương một cái biểu lộ anh hiểu mà.

"Định nghĩa phản bội của em là gì..."

Lục Dương cẩn thận từng li từng tí mà hỏi.

"Anh nói xem."

Trần Thu Nguyệt không có trả lời.

"Là không được rời khỏi em nửa bước?" Lục Dương lần nữa nói ra.

Trần Thu Nguyệt nhẹ gật đầu.

Lục Dương lau mồ hôi, cũng may, chưa nói gì quá lời với nàng.

Nhưng người trong phòng sớm chú ý đến hai người, Lục Dương vội vàng đem tay thu về, nói ra: "Làm việc đi, làm việc đi, người ta đều chuyển sắp xong hết rồi."

"Từ Thi."

Lục Dương đi đến bên cạnh Từ Thi.

"Ừ."

Từ Thi xấu hổ đỏ mặt.

Có thể là do nàng vừa mới nhìn thấy cảnh không nên nhìn.

"Đây là hành lý của ngươi sao?"

"Ừ, ừ."

Từ Thi nhìn chiếc hành lý màu hồng của mình, nhẹ gật đầu.

"OK, giao cho ta."

Nói xong, Lục Dương đi tới nhấc rương hành lý lên,....rất nặng đấy, cũng may phía dưới có lốp xe, chỉ cần thời điểm lên lầu xách lên là được.

Lại quay đầu, nhận lấy hành lý của Trần Thu Nguyệt, cũng rất nặng đấy, Lục Dương rất muốn mở ra nhìn, xem bên trong hành lý nữ sinh có gì...

Lục Dương kéo lấy hai chiếc hành lý ra ngoài, Trần Thu Nguyệt cùng Từ Thi mang những thứ linh tinh khác theo sau.

Đi lên lầu sáu.

Lục Dương đã thở mạnh.

Không phải là do thân thể hắn kém, mà chủ yếu là mấy chiếc hành lý này cũng quá nặng đi, về sau đến kỳ nghỉ, thật không biết các nàng làm sao cầm xuống dưới, Lục Dương nói ra: "Nếu không, các ngươi trực tiếp chuyển ra ngoài ở đi, bên kia có ba phòng ngủ, mua xe điện đi cũng nhanh."

"Nhìn lại đi, em là Lầu trưởng, chuyển ra ngoài không tốt."

Trần Thu Nguyệt thở dài.

"Lầu trưởng cái rắm, có tác dụng gì chứ, được rồi...Chuyển ra ngoài đi, mang theo Tiểu Khái Ái nữa." Lục Dương nói xong, quay đầu nhìn nhìn Từ Thi.

Từ Thi sửng sốt.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Nàng từ lúc nào biến thành Tiểu Khả Ái?