Huyện Thanh Sơn.
Đêm giao thừa.
Quan Kiến Quốc ôm một thùng pháo hoa từ trên lầu đi xuống, phía sau còn có Quan Nguyệt theo sau, đem hai viên gạch cố định lại thùng pháo, Quan Kiến Quốc quay đầu lại nhìn con gái, hỏi: "Mấy giờ rồi?"
"Mười một giờ bốn mươi lăm, còn mười lăm phút nữa."
Quan Nguyệt nhìn thoáng qua điện thoại.
Ở huyện Thanh sơn, hôm nay giao thừa, trừ ăn bữa cơm đoàn viên ra thì sẽ thả pháo, rạng sáng, cũng chỉnh là thời điểm giao thừa chào đón năm mới, từng nhà sẽ ra đốt một ít pháo, mục đích là để nghênh đón năm mới đến...
Rất nhiều gia đình, đều thích đem các loại pháo hoa đắt tiền thả ở thời điểm này, chủ yếu là buổi tối, nhìn lên bầu trời càng thêm đẹp mắt, có thể biểu lộ càng rõ ràng giá trị của pháo hoa, Quan Kiến Quốc cũng nghĩ như vậy...
"Vậy chờ một chút, còn lại mười phút thì đốt."
Quan Kiến Quốc nhìn xung quanh một vòng.
Có mấy vị hàng xóm cũng từ trên lầu đi xuống.
Bọn họ đa số chỉ cầm loại pháo hoa nhỏ cầm tay, cũng có hai ba người cầm theo thùng pháo, dù sao, thứ này rất đắt, ở cư xá Thanh Thủy, cũng tương đối ít người mua.
"Lão Quan, được a, bao nhiêu vậy?"
Nhìn thùng pháo lão Quan để dưới mặt dất, có người tới chào hỏi.
Quan Kiến Quốc nhìn nhìn, nói ra: "Cũng chả mấy đồng, pháo của Phúc Lâm Môn đấy, một trăm sáu mươi tệ một thùng."
"Không tệ, không tệ, ta nghe lão Trương nói, Quan Quan nhà ngươi sắp kết hôn?"
Người nọ nói tiếp.
"Còn sớm, ít nhất cũng phải đợi Quan Quan tốt nghiệp đại học rồi tính." Quan Kiến Quốc có chút bất đắc dĩ nói, chuyện này, hắn hầu như đã phải giải thích nhiều lần.
"Thiệt hay giả, ngươi không phải lừa dối chúng ta chứ, lão Trương nói nhà ngươi mua xong xe làm của hồi môn rồi, ta còn tưởng qua năm sẽ tổ chức đấy." Người nói còn có chút thất vọng.
Quan Kiến Quốc vội vàng bác bỏ tin đồn: "Không có chuyện này, lão Trương kia ăn nói lung tung đấy, xe của Quan Quan là do bạn trai mua, không phải của hồi môn của chúng ta."
"n, bạn trai nhà Quan Quan rất có tiền nha."
"Bình thường thôi."
Quan Kiến Quốc cười cười ngượng ngùng.
Hắn cũng không dám nói con rể kia của mình thân gia bạc tỷ rồi, gần sang năm mới, đem người ta dọa cũng không phải điều tốt.
"Cha, thời gian không sai biệt lắm."
Thời điểm đang nói chuyện phiếm, Quan Nguyệt ở một bên nói ra.
Trong cư xá đã có người đốt pháo nhỏ, tiếng đùng đùng vang lên không ngớt, ở trong ban đêm càng thêm rõ ràng, Quan Kiến Quốc lấy ra bật lửa, thử quẹt một chút, có thể sử dụng.
Hắn nhìn bầu trời, chờ người trong cư xá thả xong sẽ đốt.
Nhưng mà.
Cùng lúc đó.
Một tiếng Oành vang lên.
Nơi chân trời xa, truyền đến tiếng nổ vang, sau đó chính là bông hoa chói mắt xuất hiện.
Quả thứ nhất, thứ hai, thứ ba....Từng tiếng nổ pháo hoa vang lên, trên không trung nở rộ những đóa hoa, hầu như đem nửa bầu trời của huyện Thanh Sơn chiếu sáng.
Quan Kiến Quốc cầm lấy bật lửa, bàn tay cứng lại.
Mồn màn thế nào sao có cảm giác hơi hơi quen thuộc.
"Bên kia là..."
Quan Nguyệt nhìn hướng pháo hoa, nói ra: "Hình như là phía nhà Lục Dương..."
"Con không phải nói tiểu tử kia tết này không về sao?"
Quan Kiến Quốc sững sờ.
Ở vùng ngoài thành thị trấn, có thể chơi lớn như vậy, chỉ sợ chỉ có gia đình của con rể, dù sao một thùng pháo hoa gần hai trăm tệ, một lần đốt năm cái chính là một nghìn, mà người ở nơi nay kiếm được một tháng được mấy đồng?
Quan Kiến Quốc cũng nghe Quan Nguyệt nói, năm nay Lục Dương bận chuyện công ty nên không về được.
"Con cũng không biết, có thể là bố hắn thả."
Quan Nguyệt nói ra.
"Gia hỏa này, thật đúng là cha nào con nấy..."
Quan Kiến Quốc nhìn bầu trời, nhìn thế này, đoán chừng một lần đốt cũng phải bảy tám quả, bằng không sẽ không có thanh thế lớn như vậy, hơn nữa còn là loại pháo đắt tiền.
Lại nhìn bản thân.
Chỉ có một thùng pháo.
Quan Kiến Quốc cảm thấy có chút bần hàn.
Cứ như vậy, ánh mắt ở trong cư xá đều tập trung vào thịnh hội pháo hoa ở bên kia, Quan Kiến Quốc cảm thấy tạm thời không nên thả, thả cũng không ai ngắm, chẳng phải mất công mua không.
"Chờ một lát, tí nữa rồi đốt."
Quan Kiến Quốc vốn định đợi nhà bên kia chấm dứt, mình mới đốt.
Nhưng chờ đến mười hai giờ, đã hơn mười phút trôi qua, bên kia vẫn chưa có ý tưởng dừng lại.
Nhìn thanh thế, so với năm trước cũng không nhỏ hơn.
Cư xá Thanh Thủy, một đám người tụ tập một chỗ nghị luận.
"Lão Quan, bên kia là nhà nào mà có tiền như vậy, sao lại sống ở vùng ngoại thành?"
Có người hỏi.
"Ta cũng không rõ lắm."
Quan Kiến Quốc cũng không nói ra đó là nhà Lục Dương.
Bất quá bên cạnh cũng có người biết chuyện, nói: "Hình như là nhà lão bản của cửa hàng trang phục Hưng Long."
"Chính là cái cửa hàng ở tầng hai tầng ba thương mại Hưng Long phải không?"
Lại có người hỏi.
"Đúng vậy, chính là cửa hàng lớn nhất huyện chúng ta, chất lượng quần áo ở đó không tồi, nghe nói rất nhiều đều là hàng đặt theo yêu cầu ở nhà xưởng Hằng Nguyên, năm nay đồ tết gia đình chúng ta đều mua ở bên kia..."
"Nghe nói lão bản này họ Lục, có quan hệ rất tốt với nhà xưởng Hằng Nguyên."
"Vậy trách không được..."
...
Phụ tử hai người Quan Kiến Quốc nghe đám người nghị luận, trong lòng có chút cảm giác kỳ quái, không nghĩ tới trong lúc bất tri bất giác, gia đình Lục Dương ở thị trấn đã nổi danh như vậy.
"Cha, còn đốt không?"
Quan Nguyệt nhìn phía xa chân trời.
Thời gian đã qua mười hai giờ, nhưng bên kia vẫn không có tư thái sắp dừng lại.
"Đốt, chúng ta tuy chỉ có một quả, nhưng cũng có thể gây náo nhiệt."
Quan Kiến Quốc cũng không đợi nữa, đi tới, đem sợi dân đốt lên, sau đó vội kéo con gái lui lại sau mấy bước.
Lấy điều kiện gia đình nhà lão Quan, kỳ thật cũng không phải không mua được nhiều pháo hoa để chơi, chỉ là thân phận của hắn bây giờ khá đặc biệt, thứ gì tiết kiệm được thì tiết kiệm...Lễ mừng năm mới đốt một chút cho náo nhiệt.
Phịch một tiếng.
Pháo hoa bắn lên trời.
Sau đó nổ tung.
Một đóa hoa nở rộ, tuy rằng nhìn qua không tệ, nhưng so với pháo hoa ở vùng ngoại thành, thì kém không phải chỉ có một chút, giống như trong hội hoa Mẫu Đơn, xuất hiện một đóa Hồng Trung Hoa vậy, hay giống tụ hội của chó sói xuất hiện một con Husky.
Phanh, lại một tiếng nổ.
Lúc này.
Lực đạo pháo hoa rất lớn, tuy rằng cũng bay lên bầu trời, nhưng trực tiếp vỡ ra, Quan Kiến Quốc thấy tình thế không ổn, vội vàng kéo con gái chạy vào hành lan, quả nhiên, kế tiếp nó rơi xuống mặt đất, nổ tung.
Bên ngoài cư xá liền tới một hồi gà bay chó sủa.
"Lão Quan mua pháo hoa gì, vậy mà vỡ ra nổ a."
"Ài, lại tới nữa kìa."
Cư xá liền bị một hồi pháo hoa oanh tạc, sắc mặt Quan Kiến Quốc lúc này không tốt lắm, Quan Nguyệt thì mở to đôi mắt sáng ngời nhìn ra bên ngoài, trong lòng cũng rất im lặng, một lát sau, cuối cùng cũng ngừng.
Hai người cẩn thận từng li từng tí ra ngoài.
Nguyên bản cư xá tập trung rất đông người bây giờ đã trống không.
Pháo hoa nổ tản ra bốn phía, không còn hình dạng.
"Cha, người mua nhầm hàng giả rồi."
Quan Nguyệt nhỏ giọng nói.
Sắc mặt Quan Kiến Quốc đen thui, trong lòng tức giận không thôi.
Lại nhìn lên bầu trời, thịnh yến pháo hoa bên kia vẫn còn chưa dứt.
Đêm nay, Lục gia một mình chiến quấn hùng, cười đến cuối cùng, trở thành nhà sáng nhất trong huyện Thanh sơn.
Vùng ngoại thành, trước cửa nhà Lục Dương.
Phía ngoài chất đầy pháo hoa.
Ngô Bá cùng lão Lý sát vách lúc này đều dính đầy bụi, nhưng trên mặt khó che giấu được thần sắc hưng phấn.
Lại đốt thêm hai quả.
Lão Lý lui qua một bên, nói ra: ''Sảng khoái, cả đời này ta chưa xa xỉ như vậy lần nào."
Lý đại gia đã có lúc nào từng xa xỉ như vậy, lúc này còn chưa đến nửa tiếng, bọn họ đã đốt hơn một vạn tệ tiền pháo hoa rồi, quả thực là quá sung sướng.
"Ba tử, tránh xa một chút."
Lục Vĩ nhắc nhở
Bá Tử đi tới, đừng ở trước cửa ra vào, nói ra: "Lục thúc, thực đã nghiền, mười lăm tháng giêng, đổi lại nhà cháu, chúng ta chơi thêm lần nữa?"
"Tiểu tử nhà ngươi sắp sinh rồi, để tiền lại mà mua sữa đi, để ta, ngươi chỉ cần hỗ trợ là được." Lục Vĩ hít vào một hơi, mùi vị bay trong không khí lúc này, thật sự quá thơm.
Lại nhìn xung quanh một chút, hám xong quanh đây đã đi ra ngoài nhìn tới bên này, cảm giác thành tựu a.
Phú quý bất hoàn hương, như cẩm y dạ hành.
Lão Lục nghèo nửa đởi người, cũng muốn làm thần hào một chút a.
"Vậy được."
Ngô Bá nhẹ gật đầu, Diệu Hồng rất nhanh sinh rồi, nếu hù nhầm hài tử trong bụng cũng không tốt lắm.
Hắn còn nói thêm: "Cháu gọi điện cho Lục ca không được, cũng không biết hắn đang làm gì, vốn còn định chúc mừng năm mới hắn nữa đấy?"
"Ai biết tiểu tử kia giờ này đang làm gì, mặc kệ hắn, chúng ta tiếp tục, còn có mười mấy thùng đấy." Lục Vĩ xoa xoa đôi bàn tay, dời một cái thùng đến trước cửa ra vào.
Ngô Bá cùng lão Lý đi tới hỗ trợ.