Thật đúng là biết chọn thời điểm a.
Lục Dương nhìn nhìn điện thoại, ấn từ chối.
Sau đó một tay gõ chữa, viết, chỗ anh không có mạng...Tuy nhiên, những lời này còn chưa gửi ra ngoài, Trần Thu Nguyệt lại gọi tới, không ngờ nàng còn rất cố chấp...
"Làm sao vậy?"
Chu Đình Đình phát giác Lục Dương đang nhìn điện thoại.
"Không có gì, trên cốp còn ít pháo hoa cho hài tử chơi đùa, em tới cầm lấy đốt luôn đi." Lục Dương chỉ chỉ vào cốp xe.
"n."
Pháo hoa bên này đã vang lên một hồi, khả năng không còn dư lại nhiều lắm, Chu Đình Đình cầm lấy bật lửa, chạy đến cốp xe rồi ngắm nhìn...Nàng vẫn tương đối thích pháo hoa đấy.
Sau khi Chu Đình Đình rời đi, Lục Dương mở ra QQ, ấn chấp nhận.
Sớm biết như vậy không đổi smartphone.
Nếu dùng nokia, liền không cần phải lo lắng có người đột nhiên gọi video tới.
"Vừa rồi sao lại không nhận vậy."
Trong điện thoại truyền đến hình ảnh của Trần Thu Nguyệt, nhìn bối cảnh hẳn là ban công nhà nàng.
"Ở bên ngoài không có mạng."
Lục Dương nói ra.
Tín hiệu 3G thời này không tốt lắm, video cũng không rõ nét.
"Gần sang năm mới, ngươi chạy ra ngoài làm gì?" Trần Thu Nguyệt thập phần hoài nghi, nói tiếp: "Quay xung quanh cho ta nhìn một chút."
"Bốn phía có gì đâu mà nhìn, anh đang ở trên đê, nhìn ngắm bầu trời sao." Lục Dương đưa di động quay một chút, xác nhận mình ở gần bờ sông, nhưng hắn cũng không cho nhìn nhiều.
"Ngươi có phải cảm thấy ta ngu hay không, bầu trời Lục Thành ngắm được sao sao?" Trần Thu Nguyệt tuyệt đối không tin tưởng, nàng cảm thấy cái cớ này quá dở rồi, "Ngươi bây giờ khẳng định đang phụng bội muội tử nào thả pháo hoa, ta cũng nghe được thanh âm pháo hoa."
Được rồi, ngươi cũng biết rồi, còn nói ra làm gì?
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Lục Dương đương nhiên không thể thừa nhận, nói: "Làm sao có thể, đừng có đoán mò."
"Lục Dương, liền châm sao?"
Sau khi đợt pháo hoa thứ nhất kết thúc, Chu Đình Đình ở đối diện kêu.
Thanh âm này, Trần Thu Nguyệt ở bên trong điện thoại tất nhiên cũng có thể nghe được.
"Ách."
Lục Dương không có trả lời, khoa chân mua tay làm một thủ thế ok.
Trong video.
Trần Thu Nguyệt lộ ra khuôn mặt khinh bỉ, tựa hồ hết thảy đều trong dự liệu của nàng, bây giờ Lục Dương hơi quá đáng, nói dối mà không cần chớp mắt, tưởng nàng ngu hay sao?
Lục Dương có hơi chút lúng túng!
Hắn có chút xấu hổ, nói ra: "Năm mới vui vẻ, em ăn cơm tất niên chưa?"
"Ăn, ăn, ngươi cứ tiếp tục phụng bồi muội tử nào đó ăn chơi vui vẻ đi, ta cúp..."
"Ách, được rồi."
Điện thoại chấm dứt.
Sợ lại có những người khác gọi tới, Lục Dương vội vàng đem điện thoại chuyển sang chế độ máy bay.
Một bên khác, Giang Thành...
Trần Thu Nguyệt từ ban công đi vào, nhìn thấy Trần Kinh Vĩ đang đùa nghịch điện thoại, nàng lặng lẽ tiếp cận, sau đó liếc nhìn, quả nhiên phụ thân đang nói chuyện phiếm với một nữ nhân.
Ài...Nam nhân...
Trần Thu Nguyệt đưa tay, chuẩn bị đem điện thoại giật lấy, nhưng Trần Kinh Vĩ đã sớm chuẩn bị, tay nhoáng một cái, tránh thoát, sau đó hỏi: "Con làm gì thế, đoạt điện thoại của ba làm gì?"
"Muốn xem ba đang nhắn tin với ai."
Không cướp được điện thoại, Trần Thu Nguyệt cũng không xấu hổ.
Nàng nhìn thoáng qua tiết mục ở trên tV.
Mẹ trong phòng, không biết đang bận rộn chuyện gì.
"Nói chuyện với đồng nghiệp, bàn về công việc." Trần Kinh Vĩ giải thích, sau đó thuận tay đem đoạn hội thoại xóa đi.
Gần sang năm mới rồi đi trò chuyện về công việc, có quỷ mới tin.
Trần Thu Nguyệt căn bản không tin.
Trần Kinh Vĩ cũng mặc kệ con gái của mình có tin hay không, dù sao chứng cứ cũng xóa rồi, hắn nói ra: "Nguyệt Nguyệt, ngồi xem tiết mục cuối năm đi, năm nay tiết mục cũng không tệ."
"Không coi, không coi, cũng chẳng có gì hay."
Trần Thu Nguyệt đi vòng vòng.
"Chán quá thì tìm Lý Phỉ Phỉ mà chơi, không phải nhà nàng gần đây sao?"
Trần Kinh Vĩ nói ra.
"Con gọi cho nàng, nhưng không ai nghe, đoán chừng điện thoại hết pin rồi, cha, người gọi giùm con đi, hỏi xem nàng đang ở đâu?" Trần Thu Nguyệt đi tới, ôm lấy cánh tay Trần Kinh Vĩ nói ra.
"Ta sao gọi giúp con được, ta cũng không có số bạn học của con mà." Trần kinh Vĩ có chút khó hiểu.
Trần Thu Nguyệt nói ra: "Cha có số điện thoại của mẹ nàng mà, đừng có phủ nhận, lần trước Lý Phỉ Phỉ nói với con rồi, cha gọi cho mẹ nàng, hỏi con ở nơi nào."
"A, như vậy sao, nhưng hình như số bị xóa rồi, để ta tìm đã." Trần Kinh Vĩ giả vờ giả vịt, ở bên trong danh bạ tìm tìm, sau đó nói: "Ài, con xem, thật đúng là, còn tưởng bị xóa mấy rồi chứ."
"Vậy nhanh gọi đi, con chán chết rồi, Lý Phỉ Phỉ nếu ở nhà, con qua tìm nàng chơi." Trần Thu Nguyệt chờ mong nói.
"Được."
Trần Kinh Vĩ bấm điện thoại.
Cũng không chú ý con gái ở bên cạnh lặng lẽ rời đi.
Một lát sau, điện thoại tiếp thông, Trần Kinh Vĩ hỏi Lý Phỉ Phỉ ở đâu, sau đó hắn kinh ngạc phát hiện, con gái cùng lão bà đang chăm chú nhìn mình, Trần Kinh Vĩ vội vàng cúp điện thoại
"Mẹ, cha vừa rồi gọi điện cho mẹ Phỉ Phỉ, còn nói còn nhờ tìm người a, không biết ba muốn làm gì đây?"
Trần Thu Nguyệt chỉ chỉ Trần Kinh Vĩ.
"Nguyệt Nguyệt, không phải con nói ba gọi sao?"
Trần Kinh Vĩ có chút khó tin.
"Xem đi, ba không chỉ gọi điện, con đem trách nhiệm đổ lên đầu con." Trần Thu Nguyệt ở một bên châm ngoài thổi gió.
"Trần Kinh Vĩ, gần sang năm mới, ngươi cũng không chịu ngồi yên, thời gian qua ta hiền quá mà."
"Lão bà, bà nghe tôi giải thích, quả thật Nguyệt Nguyệt bảo ta gọi qua."
"Ngươi còn nói con gái hãm hại ngươi? Số điện thoại kia cũng là do Nguyệt Nguyệt đưa cho ngươi sao? Trần Kinh Vĩ, ngươi bây giờ có tiền đồ lắm, đến cả mẹ bạn học của con gái cũng cấu kết rồi."
"Lão bà, không phải như bà nghĩ đâu."
"Càng ngày càng quá phận rồi."
Bên ngoài truyền đến thanh âm đinh tai nhức óc, Trần Thu Nguyệt nằm ở trên giường, bịt lỗ tai lại, nhìn những ngôi sao ngoài cửa sổ, nhân sinh a...Thật sự cô đơn lạnh lẽo...Nam nhân chết tiệt!
Trên cầu.
Trên đê, pháo hoa vẫn nở rổ như trước.
Chu Đình Đình cầm lấy cây roi pháo kiểu hài tử hay chơi đùa, hai tay vung vẩy, tiếng vang đùng đùng không ngớt, anh lửa kết hợp thành một vòng tròn, Chu Đình Đình nhảy lên nhảy xuống, vui vẻ như một đứa trẻ.
Lục Dương ngồi trên bãi cỏ, nhìn nữ hài như tinh linh trong bầu trời đêm kia, trên mặt hắn cũng lộ ra mỉm cười.
Qua thật lâu.
Hai người mới lần nữa trở lại xe, hai thùng pháo cũng được hắn dọn dẹp, bị cất vào cốp, Chu Đình Đình ngồi ở vị trí kế bên tài xế, dưới ánh đèn, khuôn mặ của nàng đỏ chót, nhìn qua hết sức hưng phấn.
"Lục Dương, hôm nay em rất vui vẻ..."
"Gọi lão công."
Lục Dương nói ra.
Chu Đình Đình đổi giọng nói: "Lão công, hôm nay em rất vui vẻ."
"Hặc hặc, vui vẻ là tốt rồi, hy vọng mỗi ngày của em đều vui vẻ như vậy."
Lục Dương cũng không sốt ruột khởi động xe, mà nhẹ nhàng ôm lấy Chu Đình Đình.
"Làm gì vậy?"
Chu Đình Đình quay đầu nhìn.
Lục Dương vừa cười vừa nói: "Nếm thử chút, xem son môi anh mua có vị gì."
"Ô ~"
Trên cầu vắng vẻ, hai người cùng một chỗ ôm lấy nhau, Lục Dương đưa tay, tắt lấy ngọn đèn trong xe, chiếc xe liền hòa vào màn đêm tối, bầu trời đêm truyền đến thanh âm yên tĩnh, chỉ có tiếng pháo ngẫu nhiên vang lên cùng tiếng cười khúc khích, tiếng nước chảy róc rách dưới cầu.