Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 807: Đã Đủ (2)




"Rất lâu không được ăn no như vậy."

Đặt chén xuống, Lục Dương ợ một cái.

"Không uống chúp canh nữa à."

Chu Đình Đình cầm lấy cái vá, tính chang thêm cho Lục Dương một chút.

"Không cần, ăn không vô nữa, em làm cơm cũng quá ngon rồi."

Lục Dương tán thưởng một câu.

Lục Dương sau khi ăn xong, Chu Đình Đình cũng đặt bát đũa xuống, đồ ăn còn thừa lại, cũng để chỗ này, chờ Tiền Tiểu Hoa về hâm nóng là có thể ăn, Chu Đình Đình cầm bát hai người đi rửa.

Đợi nàng sau khi hết bận, Lục Dương nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại, hỏi:" Tiền Tiểu Hoa phải thêm tí nữa mới về sao?"

"Ừ, tầm khoản tiếng nữa."

Chu Đình Đình nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường.

"Đã đủ rồi."

Lục Dương nói ra.

"Đủ gì?"

Chu Đình Đình không hiểu.

Sau đó, nàng bị Lục Dương bế lên kiểu công chúa, vũng vẫy hai cái, hai tay Chu Đình Đình ôm cổ Lục Dương, sắc mặt đỏ bừng, nàng hiện tại mới hiểu, Lục Dương nói đủ là có ý gì.

Nàng vẫn còn là bệnh nhân mà..

...

Hồi lâu sau, hai người mới từ phòng đi ra.

Tiên Tiểu Hoa không biết về từ lúc nào, đang ở phòng khách ăn cơm, ngẩng đầu nhìn hai người, thần sắc vẫn như trước.

Chu Đình Đình có chút khẩn trương.

"Tiểu Hoa, ngươi về lúc nào?"

"Vừa....vừa mới trở về."

Tiền Tiểu Hoa tiếp tục ăn cơm, không ngẩng đầu.

Chu Đình Đình nhẹ nhàng thở ra, vừa mới về, có lẽ không nghe được gì đâu.

Nhưng Lục Dương lại không cho là vậy, rất rõ ràng, Tiền Tiểu Hoa đã về được một lúc, nếu không, nàng cũng không thành thật ngồi ở đây ăn cơm, mà khẳng định đi vào gian phòng tìm Chu Đình Đình.

Nàng không có đi tìm, giải thích duy nhất chính là, nàng phát hiện ra điều gì, hay nghe được cái gì.

Lục Dương cũng không nói gì, da mặt hắn dày, không giống như Chu Đình Đình.

Cầm lấy áo lông trên ghế sofa mặc lên trên người, Lục Dương nói ra: "Tiểu Hoa, ngươi về rồi, ta cũng phải về, tài khoản mua cho Chiêm Tuấn đều ở chỗ Đình Đình, toàn bộ đã chuẩn bị xong, ngươi có thể liên hệ cho Chiêm Tuấn biết."

"Ừ."

Tiền Tiểu Hoa nhẹ gật đầu.

"Đi thôi."

Lục Dương lại nhìn Chu Đình Đình một chút, mở cửa, sau đó rời đi.

Chờ Lục Dương rời đi, Tiền Tiểu Hoa mới đặt bát xuống nhìn Chu Đình Đình đang ngẩn người, nói ra: ''Thế nào, được tưới nước nhả?"

Sắc mặt Chu Đình Đình đỏ ửng: "Tiểu Hoa, ngươi nói gì vậy?"

"Ha ha."

Tiền Tiểu Hoa cười lạnh.

"Ban ngày cũng không e lệ, ngươi cho rằng ta không biết các ngươi vừa ở trong phòng làm gì à?"

"A"

Chu Đình Đình xấu hổ đỏ mặt như một quả táo chín, bụm mặt, không còn mặt mũi gặp người.

Tiền Tiểu Hoa đem bắt đũa dọn lại, nói ra: 'Ngươi cũng thấy đấy, ta bị Lục Dương thu mua rồi, vì vậy về sau không quản chuyện của các ngươi nữa, dù sao ngươi tự mình kiềm chế, đừng hãm sâu vào trong đó, ài....Ta cũng mặc kệ, dù sao mấy thứ Lục Dương cho ngươi, cũng đủ ngươi ăn cả đời."

Tiền Tiểu Hoa cũng tự mình minh bạch.

Mình là thái giám, hoàng thượng chưa vội thì mình vội làm gì.

Chu Đình Đình có thể tiếp nhận, bản thân tội gì mà đi quan tâm, còn vô duyên vô cớ đắc tội Lục Dương.

"Ngươi lúc nào gọi điện cho Chiêm Tuấn?"

Chu Đình Đình muốn đổi chủ đề, nàng đi đến cửa phòng bếp.

Tiền Tiểu Hoa một bên rửa chén, một bên nói: "Qua mấy ngày nữa, chờ ta mua tài khoản hắn về rồi hãy nói.'

Trên mặt Chu Đình Đình lộ nụ cười vui vẻ: "Chiêm Tuấn nếu biết rõ, ngươi đem tài khoản hắn mua về, nhất định sẽ rất vui mừng.''

....

Trên đường có chút kẹt xe.

Lục Dương về đến nhà đã hơn tám giờ.

Mở cửa, Lục Dương thấy mẹ Tiền Vân đang ngồi ở phòng khách, trong TV đang phát một đoạn quảng cáo, hiển nhiên cũng không phải đang nghiêm túc xem.

"Mẹ, mẹ còn chưa ngủ à?"

"Ngươi còn biết trở về!"

Tiền Vân hung hăng trợn mắt nhìn con mình.

Bà lo lắng gần một gần, sợ Liễu Thanh Thanh nghĩ quẩn, nên ngủ cũng không dám ngủ, thế mà con mình ở bên ngoài tiêu dao khoái hoạt, còn đêm không về ngủ, xem ra điều này làm cho Tiền Vân rất giận dữ.

"Mẹ, không phải con về rồi sao? Thanh Thanh ngủ chưa?"

Lục Dương nhìn thoáng qua hướng phòng ngủ chính.

"Ngươi cũng sắp làm cha rồi, sao lại không thành thục chút nào."

Tiền Vân hừ một tiếng.

"Mẹ, không phải vì chuyện nghe ngóng cô cháu gái kia sao." Lục Dương cởi áo khoác, thay dép lê, tiếp tuc nói: "Đã hỏi rồi, mẹ đoán không sai, Tiền Tiểu Hoa hẳn là con gái của dì nhỏ con chưa thấy qua, quê của bọn họ cùng ở huyện Thanh Sơn, bất quá về sau chuyển đến nơi khác...Sau khi dì nhỏ tốt nghiệp, liền làm giáo viên, dạy ngữ văn cho học sinh tiểu học, dượng hình như cũng là người cùng họ Tiền...Đồng dạng cũng là lão sư."

Những tin tức này đều tư moi móc từ phía Tiền Tiểu Hoa ra.

Tiền Vân sau khi nghe xong, thở dài, nói ra: "Những năm nay, ủy khất cho nàng rồi."

"Cha mẹ nuôi của dì đều chiếu cố rất tốt, cũng tuyệt đối không thua kém gì cha mẹ ruột, hơn nữa nếu không có lần đó, thì cũng không có chuyện dì nhỏ thi đậu trường trong huyện, cũng không có làm giáo viên như bây giờ."

Lục Dương nói ra.

Tiền Vân gật đầu: "Có nhận hay không cũng không sao cả, nếu không phải trải qua nhiều năm như vậy, ta cũng không nhắc lại chuyện này, năm đó, một nhà nhận nuôi nàng kia, so với ngoại công niên kỷ còn lớn hơn, hiện tại đoán chừng cũng không còn."

"Con đã nói với Tiền Tiểu Hoa, bảo mẹ lễ mừng năm mới sẽ về cùng nàng một chuyến, có nhận hay không, thì tùy duyên vậy." Lục Dương ngồi xuống ghế.

Nghe được tên Tiền Tiểu Hoa, Tiền Vân đưa tay cầm lấy vỉ đập ruồi, ánh mắt nghiêm túc nhìn nhi tử: "Ngươi cùng Tiểu Hoa kia có quan hệ thế nào? Ta nói cho ngươi biết, coi như ta không nhận, các ngươi cũng thuộc dòng dõi ba đời."

"Mẹ, người nói gì vậy, con cùng nàng một chút quan hệ cũng không có, nàng chỉ là bạn khuê mật thôi, hơn nữa, Tiền Tiểu Hoa đã có bạn trai." Lục Dương vội vàng đứng dậy, lui về phía sau hai bước.

Không thể ngồi cùng cọp cái cùng một chỗ được.

"Vậy ngươi giải thích xem, người cùng khuê mật của nàng là sao?"

Tiền Vân vẫn như trước không có ý định bỏ qua cho Lục Dương.

"Mẹ, người đi ngủ trước đi, con đi thăm Thanh Thanh.

Lục Dương không có ý định trả lời, mở cửa phòng chính chạy vào, lần nữa tắt đèn.

Tiền Vân đứng nghe một hồi, không phát hiện thanh âm cãi nhau, mới tắt TV, ở trước cửa phòng chính chần trờ một lát, sau đó mới trở lại gian phòng của mình.

Bên trong phòng ngủ chính.

Đèn ngủ đầu giường vẫn còn sáng, Liễu Thanh Thanh còn chưa có ngủ.

"Đang nghe động tĩnh bên ngoài sao?"

Lục Dương đi qua, chui vào trong chăn.

Liễu Thanh Thanh nhìn nhìn ngoài cửa: "Dì vừa rồi muốn đánh anh sao?"

"Ha ha, mẹ anh không nỡ đánh anh đâu, đoán chừng lo lắng cho em, anh thấy mẹ bộ dạng có chút không tập trung lắm."

Lục Dương thò tay lên sờ bụng Liễu Thanh Thanh.

Thai nhi đã được mấy tháng, lúc này có thể nghe được đỗng tĩnh trong bụng.

Liễu Thanh Thanh nói ra: "Ngày mai em sẽ nói với dì chuyện này."

"Không cần phải nói những thứ này..."

Lục Dương lắc đầu.

"Không cần giải thích gì, vậy quá ủy khuất em rồi, coi như không có giấy tờ, em vẫn là vợ của anh, không phải thân phận tình nhân, anh vĩnh viễn sẽ không bỏ em mà đi."

Trong chăn, hai người nắm tay nhau.

Ánh mắt Liễu Thanh Thanh nhu hòa, thoải mái nói ra: "Em yêu cầu không cao, chỉ cần trong lòng của anh có em cùng con là được, cả đời này đã đủ."